Tống An Kỳ ngẩng đầu, nhắm mắt để mặc dòng nước lạnh xối vào mặt.
Chìm vào dòng suy nghĩ của chính mình cho nên cô không có cảm giác được đằng sau đang có người đến gần.
Đột nhiên, cổ tay bị siết chặt, cô bỗng mở mắt, quay đầu, đối diện với gương mặt đẹp trai đang tức giận.
“Em đây là đang làm gì? Hành hạ bản thân hay là hành hạ tôi?”
Thẩm Tử Dục thế nào cũng không nghĩ nước là nước lạnh, khi tay chạm vào nước lạnh, cơn giận lại càng dâng lên.
Đối mặt với sự chất vấn của anh, Tống An Kỳ lạnh nhạt quay đi: “Chuyện này không có liên quan gì đến anh.”
Ngữ khí lạnh nhạt không mang theo một tia tình cảm.
Đồng tử của Thẩm Tử Dục co rút lại, môi nhếch lên lộ ra nụ cười lạnh: “Hối hận rồi?”
Tống An Kỳ không có lên tiếng.
Thẩm Tử Dục nheo mắt, đáy mắt ẩn chứa quang mang nguy hiểm, anh đưa tay nắm lấy chiếc cằm tinh tế của cô, cưỡng ép cô nhìn thẳng mình, nhưng cô cứng đầu cụp mắt không nhìn anh.
Anh nở nụ cười quyến rũ, cúi người ép đến gần, khi môi sắp chạm vào cô, cô bỗng quay đầu, tránh né anh.
“Thẩm Tử Dục, đừng để tôi hận anh.” Cô lạnh lùng nói.
“Hận tôi?” Thẩm Tử Dục mày kiếm nhướn lên, sau đó tay dọc theo cơ thể tuyệt đẹp của cô mà khắc họa, ngón tay mang theo tình cảm: “Tối qua em rất nhiệt tình, không giống hận tôi. Hửm?”
Tống An Kỳ nhắm mắt, cơ thể khẽ run rẩy, cô hận bản thân không có cốt khí, rõ ràng biết anh cố tình, nhưng lại không khống chế được mà xuất hiện phản ứng xấu hổ.
“Thẩm Tử Dục... tôi... hận... anh.” Giọng của cô vì nhẫn nhịn dục vọng theo bản năng mà có chút vỡ vụn.
“Vậy thì hận đi.” Thẩm Tử Dục tay dùng sức đẩy cô lên giường, lúc cô còn chưa kịp phản ứng lại, cơ thể anh đã đi vào trong cô.
Theo bản năng vốn có, Tống An Kỳ dần dần đánh mất bản thân.
Đã sai lại sai, đã không thể quay đầu được nữa.
Sau khi tất cả kết thúc, anh giúp cô rửa sạch cơ thể, sau đó ôm cô đặt trên giường.
Tống An Kỳ kéo chân bọc lấy cơ thể của mình: “Anh đi đi.”
Giọng của cô nghèn nghẹn truyền ra.
Ánh mắt u tối của Thẩm Tử Dục nhìn cô nằm trong chăn, một lúc sau, mới động đậy cánh môi: “An Kỳ, nếu như con người luôn tự lừa mình dối người, vậy sẽ chỉ đau khổ, tại sao không chịu đối mặt với mọi thứ chứ?”
Cô không có lên tiếng.
Anh tiếp tục nói: “Tôi đợi em.”
Biết cô còn chưa nghĩ thông, mà anh cũng không muốn cưỡng ép cô.
Vì thế, anh nhắt từng món quần áo mặc vào, ánh mắt nhìn cô vẫn nằm trong chăn, sau đó rời khỏi.
Có chuyện, những không cần gấp gáp, anh có lòng tin cô sẽ đến bên cạnh anh.
...
Tống An Kỳ bãi công rồi.
Lina gọi điện cho cô rất nhiều lần, đều không gọi được, trong lúc bất lực, cô ta chỉ đành liên lạc với Đường Ngọc Sở.
Sau khi Đường Ngọc Sở biết, cũng lập tức liên lạc với An Kỳ, điện thoại cũng không gọi được.
Tối qua An Kỳ từ nhà cô trở về, cô lo lắng có phải giữa đường xảy ra chuyện gì không.
Cô rất lo lắng cho nên tự mình lái xe đến thẳng nhà An Kỳ, lúc này vừa vào cửa, đang chuẩn bị gõ cửa thì cửa đột nhiên bị người từ trong mở ra.
Người bước ra khiến Đường Ngọc Sở bỗng dưng ngốc trệ.
Thẩm Tử Dục cũng không ngờ chị dâu của anh lại xuất hiện ở đây, trong lúc nhất thời cũng ngây ra.
Một lúc sau, Đường Ngọc Sở mới phát ra tiếng: “Cậu sao lại ở đây?”
Anh ở đây, vậy An Kỳ đâu?
Lẽ nào bọn họ?
Thẩm Tử Dục cũng không lộ ra một tia hoảng hốt: “Chị dâu, đều là người trưởng thành, em không cần giải thích nữa.”
Sắc mặt của Đường Ngọc Sở lập tức thay đổi: “Cậu... cậu và An Kỳ... hai người...”
Đường Ngọc Sở bàng hoàng đến mức ngay cả nói chuyện cũng không rõ.
“Chính là chuyện đó.” Thẩm Tử Dục thẳng thắn thừa nhận.
Nhìn dáng vẻ điềm nhiên của anh, Đường Ngọc Sở không khỏi tức giận: “Thẩm Tử Dục, cậu có biết bản thân đang làm cái gì không?”
“Tôi biết.”
“Biết? Vậy tôi hỏi cậu, cậu có thể cho An Kỳ cái gì? Hôn nhân cậu có thể cho không?”
Thẩm Tử Dục trầm mặc, hôn nhân của anh trước nay không phải chuyện anh có thể làm chủ, vậy anh sao có thể bảo đảm cho cô một cuộc hôn nhân?
Thấy anh trầm mặc, Đường Ngọc Sở cười lạnh: “Sao hả? Không trả lời được?
Cô hít một hơi thật sâu, nói tiếp: “Tôi từng hỏi Triều Dương rồi, anh ấy nói vị hôn thê của cậu là cháu gái của chiến hữu của ông nội cậu, từng có ơn cứu mạng, hôn ước này không phải cậu nói giải thì có thể giải trừ.”
Điều cô nói là sự thật mà Thẩm Tử Dục luôn biết rõ, có lẽ thật sự không thể thay đổi, nhưng chuyện này không ảnh hưởng đến chuyện anh thích An Kỳ.
“Tôi thích An Kỳ.” Anh khẳng định với Đường Ngọc Sở, thần sắc rất chân thành nghiêm túc.
“Vậy cậu buông tay đi, cô ấy không gánh được cái tội danh tiểu tam.”
Đường Ngọc Sở nhìn thẳng vào mắt anh, sau đó vòng qua người anh đi vào, đột nhiên bước chân của cô khựng lại.
Bởi vì Tống An Kỳ đứng ở tủ giày trước cửa.
Vậy thì, tất cả những lời bọn họ nói đều bị cô ấy nghe thấy hết rồi.
Trên mặt Tống An Kỳ không có một chút biểu cảm nào cả, chỉ yên lặng nhìn cô, và... anh.
“An Kỳ.” Đường Ngọc Sở mặt mày lo lắng gọi một tiếng.
Nghe thấy cô gọi ‘An Kỳ’ Thẩm Tử Dục xoay người, cơ thể mảnh mai của Tống An Kỳ rơi vào trong mắt anh, đôi mắt đen dậy sóng.
“Ngọc Sở, cậu đến rồi.” Tống An Kỳ khẽ cong môi với Đường Ngọc Sở, biểu cảm của cô ấy lạnh nhạt, ánh mắt trống rỗng vô hồn.
“An Kỳ, thật ra...” Nhìn thấy cô ấy như vậy, trái tim của Đường Ngọc Sở thắt lại, muốn đi tới ôm lấy cô, nhưng lại thấy cô ấy cất bước đi qua, quay qua bên người, đi tới trước mặt của Thẩm Tử Dục.
Thẩm Tử Dục, nhìn thấy đôi mắt của cô không có tiêu cự, trái tim nhói đau, há miệng: “An Kỳ...”
“Bốp!”
Lời của anh còn chưa kịp nói hết, một cái tát rơi trên gò má của anh, cắt ngang lời nói của anh.
Đồng tử phóng to, anh khó tin nhìn cô.
Chỉ thấy cô cười lạnh, thần sắc bi thương: “Thẩm Tử Dục, sau này chúng ta không còn liên quan gì nữa, bất luận đã xảy ra chuyện gì đều chỉ là một giấc mơ. Bây giờ mời anh rời khỏi đây.”
“Tại sao?” Thẩm Tử Dục không hiểu rõ ràng bọn họ đều không lỡ bỏ nhau, cô vẫn muốn hết lần này đến lần khác đẩy anh đi.
Hôn nhân không có thì đã làm sao, hai người yêu nhau không đủ sao.
“Bởi vì...” Cô ngừng lại, ánh mắt dần dần có tiêu cự, lộ ra một tia hàn ý lạnh lẽo, cô nhấn mạnh từng câu từng chữ: “Tôi, hận, anh!”
Tôi hận anh!
Một câu nói đã chặt đứt tất cả mà bọn họ đã từng trải qua.
Cửa nặng nề đóng lại.
Nhìn cánh cửa tối màu trước mắt, trong lòng giống như bị người khác rút kiệt sức lực, trống rỗng, rất khó chịu cực kỳ khó chịu.
Rõ ràng cô ở sau cánh cửa, mà khoảng cách giữa anh và cô đâu chỉ là một cánh cửa.
Mà ở bên kia cánh cửa, Đường Ngọc Sở lo lắng nhìn Tống An Kỳ đóng cửa lại, nhất thời không biết nên mở miệng làm sao.
Tống An Kỳ cúi đầu nhìn ổ khóa, mắt cay xè, nước mắt suýt chút nữa rơi ra.
Có lỗi sai, còn có thể cứu vãn, vậy thì phải nhẫn tâm, nên cắt đứt phải cắt đứt, không thể tiếp tục dây dưa nữa.
Cho dù là thích hay là yêu thì như thế nào, không thích hợp chính là không thích hợp.