"Không cần."
Tống An Kỳ lấy khăn giấy vò thành một nắm vứt vào trong thùng rác, sau đó lại rút thêm mấy tờ giấy ăn, chụp vào ngón tay đang bị thương.
"Cậu xem, như vậy chẳng phải băng bó kỹ rồi sao?” Cô giơ tay lên.
Đường Ngọc Sở: "..."
Thấy máu lại thấm qua khăn giấy, sắc mặt Đường Ngọc Sở trầm xuống, trở nên nghiêm túc: “An Kỳ, nghe lời tớ, ngoan ngoãn đi cho ý tá băng bó lại vết thương!”
Giọng điệu nghiêm túc xen lẫn vẻ kiên trì không thể nghi ngờ.
"Tớ..."
Ngay khi Tống An Kỳ vừa muốn nói điều gì đó thì có tiếng gõ cửa truyền đến, sau đó là giọng nói quen thuộc.
"Chị dâu, em tới thăm chị! Em có thể vào không?”
Là giọng nói của Thẩm Tử Dục.
"Có thể." Đường Ngọc Sở ở bên cạnh lên tiếng trả lời, vừa liếc xéo Tống An Kỳ, chỉ thấy cô rũ mắt xuống, vẻ mặt nhàn nhạn, không nhận ra được trong lòng cô đang nghĩ gì lúc này.
Đường Ngọc Sở như có điều suy nghĩ nheo lại mắt.
Thẩm Tử Dục đẩy cửa tiến vào, ánh mắt lướt qua bóng lưng mảnh mai đang quay lưng lại với mình, trong nháy mắt sắc mặt hơi sững sờ một chút, nhưng khôi phục lại rất nhanh, anh ta nở nụ cười tươi như hoa hỏi Đường Ngọc Sở: "Chị dâu, anh của em vẫn chưa đến cùng chị sao?”
"Anh ấy vừa đi." Đường Ngọc Sở hơi mỉm cười: “Anh ấy ở cùng tôi đến trưa, buổi tối có bữa tiệc, có lẽ tối muộn mới có thể tới!”
Thẩm Tử Dục nhẹ gật đầu, đi qua ngồi xuống bên giường, ánh mắt thản nhiên nhìn về phía Tống An Kỳ đang ngồi ở đầu bên kia của chiếc giường, cười nói: “Phó giám đốc Tống, em muốn tới sao không nói với tôi một tiếng? Tôi có thể tiện đường đưa em qua đây!”
Nghe được cách xưng hô xa lạ “Phó giám đốc Tống” trong miệng của anh ta như vậy, Tống An Kỳ nhíu mày, tâm trạng có chút phức tạp.
"Không cần làm phiền tổng giám đốc Thẩm." Cô cũng lạnh nhạt xa cách như vậy.
Thẩm Tử Dục nhướng mày, nở nụ cười tự giễu trên môi.
Đường Ngọc Sở nhìn nhìn anh ta, lại nhìn Tống An Kỳ một chút, trực giác nói với cô rằng bầu không khí giữa hai người bọn họ có chút kỳ lạ, cảm giác như đang tồn tại sự khó chịu.
Tống An Kỳ phát hiện được ánh mắt dò xét của cô, trong lòng hoảng hốt, sợ bị cô nhận ra điều gì, vì vậy vụt đứng lên, ném lại một câu: “Tớ đi tìm y tá!” sau đó vội vàng rời đi.
Thẩm Tử Dục nhìn bóng dáng rời đi một cách hốt hoảng của cô, trong mắt hiện lên vẻ phức tạp.
Cô ấy như vậy là đang trốn tránh mình sao? Từ khi anh ta vào cửa đến bây giờ, cô không hề liếc mắt nhìn anh ta, loại cảm giác coi thường đó thật sự khiến anh ta rất khó chịu.
Không phải chỉ là việc anh ta có vị hôn thế sao? Nếu như cô để ý đến điều này, thật ra anh ta có thể bảo lão đại giúp mình ra mặt, nói chuyện với ông nội, có lẽ hôn ước có thể được hủy bỏ.
Nghĩ đến đây, anh ta giật mình trong lòng, ý thức được một vấn đề rất nghiêm trọng…
Anh ta... Anh ta vì cô mà muốn hủy hôn ước.
Loại này suy nghĩ hoang đường này dọa khiến cho anh ta vội vàng lắc đầu, sau đó thu hồi tầm mắt, bỗng nhiên ánh mắt lại rơi vào một đôi mắt sáng ngời đang chứa đựng ý cười giảo hoạt.
"Nói đi, cậu và An Kỳ sao vậy?” Đường Ngọc Sở hỏi.
Mẹ kiếp, chị dâu nhìn thấy anh ta và Tống An Kỳ có vấn đề ở đâu vậy?
Trong lòng âm thầm kinh ngạc, nhưng trên mặt vẫn ra vẻ bĩnh tình trả lời: “Em và cô ấy, không có gì!”
"Thật sao?" Đường Ngọc Sở nghi ngờ nheo lại mắt: "Lúc An Kỳ đi gọt táo, cô ấy đã cắt phải ngón tay làm bị thương…”
"Nghiêm trọng không?"
Cô vẫn chưa nói xong, đã bị anh ta sốt ruột ngắt lời.
Nhìn dáng vẻ lo lắng sốt ruột của anh ta, Đường Ngọc Sở lộ ra nụ cười sâu xa, mà Thẩm Tử Dục lại lúng túng nhếch miệng xấu hổ.
Được rồi, vẫn chạy không khỏi đôi mắt của chị dâu.
"Em thích cô ấy!” Thẩm Tử Dục không tiếp tục giấu diếm tình cảm của mình.
"Tôi nhận ra được!” Đường Ngọc Sở nhíu mày: “Nhưng tôi rất tò mò, hai người giống như rất ít tiếp xúc với nhau, tại sao cậu lại thích người ta chứ? Vừa nhìn đã thấy yêu sao?”
Vừa thấy đã yêu?
Thẩm Tử Dục nghĩ về buổi tối ở cục cảnh sau khi thấy được cô, lúc đó cô vô cùng nhỏ bé và yếu ớt, đến mức khiến anh ta cảm thấy đau lòng.
Có lẽ đó là điểm yếu của một người đàn ông, nhìn thấy một người phụ nữ nhỏ bé và yếu ớt, sẽ dấy lên loại xúc động muốn bảo vệ cô ấy.
Anh ta cũng không loại trừ.
Nhưng cũng chỉ là suy nghĩ muốn bảo vệ cô mà thôi, cũng không phải là thích.
Nếu muốn nói thích, có lẽ là khi xảy ra chuyện kia.
"Em và cô ấy không nên xảy ra chuyện đó!” Anh ta thành thật trả lời.
Đường Ngọc Sở không ngờ đáp án là như vậy, cô sửng sốt mười mấy giây mới phản ứng lại: “Cậu…hai người vậy mà…”
Cô hít một hơi thật sâu, sau đó cố gắng giữ bình tĩnh hỏi: "Chuyện khi nào?"
"Lần đó cô ấy bị người khác vu cáo phải vào cục cảnh sát!”
Đường Ngọc Sở nhớ tới, hôm đó cô đang ngủ, là Triều Dương nghe điện thoại giúp cô, sau đó Triều Dương để anh ta đi qua nộp tiền bảo lãnh cho An Kỳ.
"Con mẹ nó!" Đường Ngọc Sở nhịn không được chửi bậy một câu, sau đó thở hổn hển nói: "Thẩm Tử Dục, sao cậu có thể lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn như vậy?”
Cô có thể tưởng tượng ngày hôm đó An Kỳ trải qua việc lùm xùm với Hàn Minh Nhân, cả người sẽ yếu ớt đến mức nào, vậy nên muốn tìm sự an ủi là rất bình thường.
Nhưng anh ta không nên...
"Cô ấy để em đi cùng uống rượu, sau đó cô ấy uống say, em cũng uống hơi nhiều!” Thẩm Tử Dục giải thích.
"Đây không phải cái cớ." Đường Ngọc Sở không chấp nhận: "Lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn chính là lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn."
Thẩm Tử Dục trầm mặc.
Anh ta có thể hiểu được tại sao chị dâu lại tức giận, đó là bạn tốt của cô, xảy ra chuyện như vậy, đổi lại là người nào cũng không dễ chịu.
Nếu như cô không hỏi, anh ta cũng sẽ không nói, mà An Kỳ lại càng không có khả năng nói cho cô biết.
Cô không trách An Kỳ giấu diếm, dù sao đây cũng là chuyện riêng của cô ấy.
Nhưng nếu đã biết, cô không thể cứ tùy tiện như vậy được, dưới cái nhìn của cô, chuyện này cô cũng có trách nhiệm.
Đêm hôm đó, nếu như cô đến cục cảnh sát, sẽ không có chuyện như vậy xảy ra.
Đường Ngọc Sở hít một hơi thật sâu, sau đó nặng nề nhìn Thẩm Tử Dục, hỏi: "Cậu định làm thế nào?"
Thẩm Tử Dục nhún vai, rất trả lời thành thật cô: "Em không biết."
Không biết? !
Đường Ngọc Sở bị chọc giận quá mà cười lên: "Một câu không biết là có thể giải quyết vấn đề sao? Đừng nói với tôi đây là thời đại mới, lên giường cũng không có nghĩa gì!”
"Chị dâu, ý của em không phải như vậy!” Thẩm Tử Dục cười bất lực: “Em thật sự không biết phải làm sao bây giờ, em muốn ở bên An Kỳ, nhưng cô ấy không bằng lòng!”
"Cô ấy không bằng lòng là đúng rồi!” Đường Ngọc Sở khoanh tay trước ngực, cười lạnh: “Cậu đã có vị hôn thê, Tử Dục!”
"Em biết."
"Nói thật, trước đó tôi đã nhận ra được giữa hai người có chuyện mờ ám gì đó, tôi rất mong hai người thành đôi. Vì Triều Dương nói cho tôi biết, cậu không yêu vị hôn thê của mình.”
Thẩm Tử Dục không nói gì, chỉ cúi đầu không biết đang suy nghĩ điều gì.
Đường Ngọc Sở nhìn anh ta một chút, sau đó quay đầu nhìn về phía cửa sổ, bầu trời bên ngoài cửa sổ tối đen một màu, chỉ có một chút ánh sao đang lóe lên.
Cô câu môi, nhẹ nhàng nói: "Gia thế như mấy người, hôn nhân chắc chắn sẽ không được tự do. Nhưng đừng quên, cuộc sống là của cậu, hạnh phúc cũng là của cậu. Cậu có quyền lựa chọn cuộc sống sẽ thế nào, cũng có quyền lựa chọn người sẽ cùng mình đi qua nửa đời còn lại.”
Giọng nói của cô nhẹ nhàng êm ái, rơi vào tai Thẩm Tử Dục, khiến trái tim anh ta vô cùng rung động.
Đúng vậy, cuộc sống là của anh ta, giống như lúc trước anh ta không muốn tham gia quân đội và chính trị, dứt khoát lựa chọn kinh doanh.
Loại dũng khí đó, cho tới nay anh ta không phải không có.