Nhìn thấy Cố Ngọc Lam đi tới, Lục Thanh Chiêu nhỏ giọng nói ở bên tai của Đường Ngọc Sở: “Cẩn thận một chút.”
Đường Ngọc Sở liếc mắt nhìn anh ta, nhẹ nhàng gật đầu.
Ở đây có nhiều người như vậy, Cố Ngọc Lam cũng không dám quá mức trắng trợn đối xử với cô như thế nào, nhưng mà cũng không thể không đề phòng.
Cố Ngọc Lam được Tiểu Ngải nâng đỡ chậm rãi đi đến trước mặt của Đường Ngọc Sở, không chút khách khí mà nhìn cô từ trên cao xuống, âm dương quái khí nói: “Ây dô, Đường Ngọc Sở, chị không phải là quản lý à? Tại sao phải tự thân đến đây lấy tin tức vậy?”
Đường Ngọc Sở cười lạnh trong lòng, rõ ràng là do cô ta và Tô Nhã An đã phối hợp lại để chỉnh cô, cô ta còn giả bộ như là mình không biết rõ tình hình. Sao cô ta không kết hợp kỹ thuật diễn xuất này để dùng trong việc diễn xuất đi, nói không chừng sẽ nổi lên, còn có thể cầm được giải thưởng gì đó.
“Không có cách nào khác, có người có người chống lưng quá lớn nên tôi cũng chỉ có thể bỏ mất cuộc phỏng vấn với Tần Ý Tiêm, đặc biệt chạy đến đây một chuyến.”
Đường Ngọc Sở cười tủm tỉm nói, nhưng mà nếu như nhìn kỹ thì sẽ phát hiện ra trong nụ cười của cô có cảm giác lạnh lẽo.
Sao Cố Ngọc Lam không nghe ra được cô đang giễu cợt mình, lập tức không nể mặt, ánh mắt âm trầm trừng nhìn cô: “Đường Ngọc Sở, chị thật sự cho rằng lần nào chị cũng có thể bình an vô sự sao? Cái đó cũng chỉ là do may mắn mà thôi.”
Lục Thanh Chiêu ở bên cạnh nghe xong, trong nháy mắt cả gương mặt tuấn tú liền trầm xuống, ánh mắt lạnh buốt bắn về phía Cố Ngọc Lam: “Cô Cố đại gia này, đương nhiên là chị dâu của tôi lần nào cũng có thể bình an vô sự rồi, nhưng mà cô thì sao đây? Cái đó cũng không chắc chắn nha, nhớ kỹ kết cục của Lâm Thành rồi hẳn đến nói chuyện với chị dâu của tôi.”
Lâm Thành thảm biết bao nhiêu, toàn bộ người trong giới giải trí không có ai là không biết.
Cho nên Lục Thanh Chiêu vừa nhắc đến Lâm Thành, trong lòng của Cố Ngọc Lam liền run lên, mặt tái nhợt mấy phần, nhưng mà cô ta vẫn ra vẻ bình tĩnh mà cười nhạo lên tiếng: “Đường Ngọc Sở, chị đừng nói với tôi chuyện Lâm Thành thành ra như thế này là do chị làm, chị cảm thấy chị có bản lĩnh này à?”
“Tôi có bản lĩnh này hay là không thì cô cũng không cần biết.”
Khóe môi của Đường Ngọc Sở nâng lên một nụ cười lạnh, nghiêng người lên phía trước, nhẹ giọng nói ở bên tai của Cố Ngọc Lam: “Nhưng mà cô nhất định phải biết rằng ai chọc phải tôi thì kết cục của người đó liền thảm thiết bao nhiêu, cho nên Cố Ngọc Lam, tự giải quyết cho tốt đi.”
Trong nháy mắt sắc mặt của Cố Ngọc Lam liền trắng bệch, hai tay xuôi ở bên người nắm chặt lại.
Đường Ngọc Sở lùi về phía sau, nhìn thấy sắc mặt của Cố Ngọc Lam trắng bệch, đuôi lông mày nhếch nhẹ lên, lộ ra nụ cười hài lòng.
Ai biểu lúc nào bọn họ cũng xem cô như là một con mèo bệnh, lại nhiều lần nhằm vào cô, nếu như không nói cho rõ ràng kẻo lại suy nghĩ cô dễ bắt nạt.
Cô nghĩ lần này mình đã nói rõ ràng như vậy, nếu như Cố Ngọc Lam còn muốn chạm vào ranh giới cuối cùng của cô, vậy thì cũng chỉ có thể tự gánh chịu hậu quả.
“Thanh Chiêu, chúng ta đi nơi khác dạo chơi đi.”
Đường Ngọc Sở lôi kéo Lục Thanh Chiêu đi đến nơi khác, để lại Cố Ngọc Lam và trợ lý của cô ta đứng nghiến răng nghiến lợi tại chỗ, giận mà không dám nói gì.
Đợi sau khi không nhìn thấy bóng dáng của bọn họ thì Tiểu Ngải mới bước lên phía trước một bước: “Chị Ngọc Lam, chẳng lẽ chúng ta để cho cô ta kiêu ngạo như vậy hả?”
Cố Ngọc Lam nhìn về phía Đường Ngọc Sở đi khỏi, ánh mắt nheo lại lộ ra một tia hung ác nham hiểm: “Tôi sẽ không để cho cô ta tiếp tục phách lối như vậy nữa.”
Đường Ngọc Sở, để cho cô đắc ý một đoạn thời gian nữa, chờ đến lúc Đường thị rơi vào tay của tôi rồi, cô có muốn đắc ý nữa cũng không được đâu.
...
“Chị dâu, cái cô Cố Ngọc Lam kia là điển hình của loại người chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.”
Rõ ràng là có vết xe đổ của Tần Mạn Ny và Lâm Thành, nhưng mà Cố Ngọc Lam vẫn không biết thu liễm, vẫn có thái độ như vậy đối với chị dâu.
Muốn chết chứ gì!
“Nếu như mà cô ta biết rơi nước mắt thì tôi mới thấy kỳ quái đó.”
Đường Ngọc Sở mỉm cười nhìn anh ta, sau đó lại nâng máy ảnh chụp khung cảnh trước mắt.
Lần đầu tiên đến đoàn làm phim lớn nhất trong nước, Đường Ngọc Sở không bỏ lỡ cơ hội lần này, đi đến chỗ nào cũng đều nâng máy ảnh lên chụp lại xem như là kỷ niệm.
Hai người bọn họ đi một đường, vừa đi vừa nói vừa chụp ảnh cũng rất thỏa mãn.
Thẳng cho đến khi bọn họ nghe được tiếng cãi vã.
“Thân Ngải Hân, cô chỉ là một ngôi sao nhỏ tuyến mười tám, lần này tham gia diễn “Thanh Phi Truyền”, cô ngủ cùng với tôi đi.”
“Anh không nên ngậm máu phun người, cho đến bây giờ tôi cũng không phải là loại người bán đứng mình vì nhân vật.”
“Thân Ngải Hân, đừng có nói như mình trong sạch bao nhiêu, trong cái vòng này muốn có cơ hội tốt thì có người nào không phục vụ chứ.”
“Tôi không phải loại người mà anh nói, tôi không phải.”
Một bóng dáng vọt ra, thiếu chút nữa đã đụng phải bọn người của Đường Ngọc Sở.
Đường Ngọc Sở và Lục Thanh Chiêu đều lúng túng.
Thật ra thì bọn họ cũng không phải là cố ý muốn nghe lén, chỉ là lúc nãy đúng lúc đi qua, hơn nữa âm thanh của cô ta cũng rất lớn.
Cho nên bất đắc dĩ nghe được.
Thân Ngải Hân bất ngờ một chút, nhanh chóng đưa tay ra lau nước mắt, nghẹn ngào kêu lên: “Chị Ngọc Sở."
Đường Ngọc Sở mỉm cười: “Chào cô.”
Giọng nói của cô nghe lạnh lùng xa cách, không còn thân thiết giống như buổi tiệc ngày hôm đó.
Thân Ngải Hân nắm lấy vạt áo theo bản năng, dường như chỉ có như thế này thì cô ta mới có dũng khí đối mặt với cô.
Lục Thanh Chiêu dùng một ánh mắt quan sát đánh giá Thân Ngải Hân, cô ta mặc quần áo để diễn thì chắc cũng là diễn viên, nhưng mà không hiểu sao anh ta lại thấy quen mắt.
Thế là anh ta hỏi: “Chị dâu, chị biết cô ta hả?”
Đường Ngọc Sở nghiêng đầu qua, nhỏ giọng nói: “Chính là cô gái đã đụng người phụ nữ của cậu trong buổi tiệc ngày hôm đó.”
“Đây không phải là..." Lục Thanh Chiêu kinh ngạc trừng lớn mắt.
Đường Ngọc Sở nhẹ nhàng gật đầu, sau đó nói với Thân Ngải Hân: “Chúng tôi không cẩn thận nghe được, cô yên tâm đi, chúng tôi sẽ không nói với ai đâu.”
Cô cho rằng Thân Ngải Hân không được tự nhiên là bởi vì bọn họ đã nghe lén được cuộc cãi vã của cô ta với người khác, lo lắng bọn họ sẽ nói ra ngoài.
Dù sao thì cô cũng làm việc bên mảng truyền thông, mà Thân Ngải Hân lại là một ngôi sao.
“Không phải đâu chị Ngọc Sở..."
Thân Ngải Hân muốn giải thích, lại bị Đường Ngọc Sở đánh gãy: “Chúng tôi đi trước đây.”
Nở một nụ cười khách khí xa cách với cô ta, sau đó Đường Ngọc Sở đi lướt qua bên người của cô ta.
Lục Thanh Chiêu lạnh lùng liếc nhìn cô ta một chút, mới nhấc chân đuổi theo Đường Ngọc Sở.
Thân Ngải Hân đứng im lặng tại chỗ, cắn chặt môi, chần chừ một hồi sau đó mới co chân chạy về phía của bọn người Đường Ngọc Sở.
Chạy đến trước mặt của bọn họ, ngăn cản đường đi của bọn họ.
Đường Ngọc Sở và Lục Thanh Chiêu không thể không dừng chân lại, mặt không đổi sắc nhìn cô ta.
Thân Ngải Hân hít một hơi thật sâu, nhìn chằm chằm về phía Đường Ngọc Sở, giống như là dùng sự can đảm rất lớn, đột nhiên cúi người chín mươi độ.
“Chị Ngọc Sở, thật sự xin lỗi.”
Đường Ngọc Sở nhíu mày: “Thân Ngải Hân, cô làm cái gì vậy?”
“Chị Ngọc Sở.” Thân Ngải Hân đứng thẳng người dậy, nhìn chằm chằm vào cô: “Chuyện đêm hôm đó thật sự rất xin lỗi, nhưng mà chị nghe em nói đi..."
“Cô muốn nói là cô có nỗi khổ tâm có đúng không?” Đường Ngọc Sở cắt ngang lời cô ta.
Nghe vậy, Thân Ngải Hân ngây ngẩn cả người.
Đường Ngọc Sở cười một tiếng: “Người nào gây ra tổn thương cho người khác thì đều sẽ nói như thế.”
Thân Ngải Hân vội vã: “Chị Ngọc Sở, em thật sự có nỗi khổ tâm. Cố Ngọc Lam nói nếu như em không giúp cô ta thì cô ta sẽ khiến cho em không có thể tiếp tục hoạt động trong ngành giải trí.”
“Cho nên cô liền đồng ý với cô ta hãm hại tôi ư?”
Đường Ngọc Sở không hiểu tại sao lòng người ích kỷ như vậy, vì bản thân mình ngay cả làm hại người khác mà cũng dám làm.
“Em..." Thân Ngải Hân nhất thời á khẩu không trả lời được.
Thây thế, Đường Ngọc Sở thở dài một hơi, sau đó giọng nói cực kỳ nghiêm túc: “Thân Ngải Hân, cô vẫn còn chưa đủ hai mươi tuổi, trong mắt tôi cũng chỉ là một đứa nhỏ, tôi không muốn phải so đo chuyện lúc trước với cô. Nhưng mà mong cô nhớ kỹ giữ gìn lòng mình, đừng vì lợi ích mà làm tổn thương người khác, nếu không thì cô sẽ rất khó bước đi trên con đường này.”
Nói xong câu nói này, cô liền rời đi với Lục Thanh Chiêu.
Thân Ngải Hân nắm thật chặt hai tay, nước mắt bất ngờ rơi xuống, ngửa mặt nhìn lên bầu trời u ám, tùy ý để nước mắt trượt xuống từ khóe mắt.
Giữ gìn lòng mình, nói thì dễ nhưng mà ở một nơi phức tạp như là ngành giải trí có bao nhiêu người giữ gìn được lòng mình đâu?