Phòng làm việc của chủ tịch.
Thẩm Tư Dục nhìn hai người đang đứng trước bàn, ánh mắt nặng nề không nhìn ra được suy nghĩ của anh ta lúc này.
Ngón tay thon dài nhịp nhàng gõ lên mặt bàn, hồi lâu sau anh ta mới lên tiếng: “Phó Giám đốc Lại, cô có điều gì muốn nói sao?”
“Chủ tịch Thẩm, mọi chuyện không như lời Giám đốc Lina nói.”
Nhìn người đàn ông đẹp trai trước mặt mình, Lại Tiểu Lan không để ý việc si mê nữa mà vội vàng giải thích.
“Ồ?” Thẩm Tư Dục nhướng mày: “Vậy là như thế nào?”
“Là...” Lại Tiểu Lan nhìn sang Lina, rũ mi mắt xuống để che đi ý lạnh trong mắt mình: “Là do tôi không cẩn thận làm vướng chân Phó giám đốc Đường.”
“Không cẩn thận?” Thẩm Tư Dục cười xùy, ngay lập tức lạnh mặt: “Cô nghĩ tôi sẽ tin cô ư?”
“Chủ tịch Thẩm, không phải...”
Lại Tiểu Lan vẫn muốn giải thích nhưng Thẩm Tư Dục giơ tay ngăn cản cô ta tiếp tục, ngược lại nói với Lina: “Tìm người ở bộ phận truyền thông bàn giao công việc với cô ta, sau đó bảo phòng nhân sự thanh toán tiền lương cho cô ta.”
“Vâng.” Lina kính cẩn đáp lời.
“Đợi đã!” Nghe tin mình sắp bị sa thải, Lại Tiểu Lan cuống lên: “Chủ tịch Thẩm, hãy nghe tôi giải thích, chuyện không phải như vậy, tôi thật sự không cẩn thận thôi mà.”
Thẩm Tư Dục khẽ ngước lên, ánh mắt lạnh lùng dừng lại trên người cô ta, nở nụ cười chế nhạo: “Lại Tiểu Lan, dám làm thì phải dám nhận, như thế tôi sẽ nghĩ cô là người thẳng thắn vô tư, cũng có thể cho cô thêm một cơ hội.”
Lina nghe vậy bèn cau mày, không đồng ý nhìn anh ta: “Chủ tịch Thẩm, Lại Tiểu Lan cố ý làm tổn thương đồng nghiệp, Thời Thụy không cần một nhân như thế.”
Trong mắt Lại Tiểu Lan hiện lên một tia hung ác, Lina đang cố ý làm khó dễ cô đúng không?
“Thưa Chủ tịch Thẩm, đúng vậy, do tôi đã làm, nhưng tôi tức giận nhất thời nên mới làm chuyện hồ đồ, tôi không hề cố ý làm hại Phó giám đốc Đường.”
Vì Thẩm Tư Dục đã lên tiếng, nếu cô thừa nhận là do mình làm thì anh ta có thể cho cô một cơ hội.
Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt! Cô không muốn mất công việc này.
Thẩm Tư Dục thấy cô ta thừa nhận bèn nở nụ cười đầy sâu xa: “Nếu đã thừa nhận thì tôi sẽ cho cô một cơ hội.”
Lại Tiểu Lan mừng rỡ, mà Lina thì nôn nóng: “Chủ tịch Thẩm, anh...”
Lời còn chưa dứt đã bị Thẩm Tư Dục giơ tay ngăn lại, sau đó nghe anh ta nói: “Giám đốc Lina, cô hãy chọn người ở bộ phận truyền thông để thay thế vị trí PhóGiám đốc của Lại Tiểu Lan làm.”
Vẻ mặt mừng rỡ của Lại Tiểu Lan lập tức cứng đờ.
Thẩm Tư Dục nói tiếp: “Về phần Lại Tiểu Lan, từ hôm nay trở đi, cô ta chỉ là một phóng viên giải trí bình thường.”
Mặc dù Lina không hiểu tại sao Chủ tịch Thẩm muốn giữ Lại Tiểu Lan lại, nhưng giáng chức Lại Tiểu Lan cũng đã cực kỳ hả lòng hả dạ.
“Chủ tịch Thẩm, Tống An Kỳ của bộ phận truyền thông đã vào công ty được vài năm, làm việc rất nghiêm túc và cẩn thận, tính tình hiền lành, tôi nghĩ cô ấy có thể đảm nhận chức phó giám đốc này.”
Lina nói với giọng tràn đầy yêu thích Tống An Kỳ.
Như câu nói vật họp theo loài, người phân theo nhóm, Đường Ngọc Sở rất thông minh và xuất sắc, vậy nên chắc chắn bạn bè của cô cũng không kém.
Nha đầu đó ư? Thẩm Tư Dục nhướng mày, lập tức gật đầu: “Giám đốc Lina tự quyết là được.”
“Chủ tịch Thẩm, tôi không đồng ý.”
Bị giáng chức về làm phóng viên, Lại Tiểu Lan không cam lòng.
Cô không còn là phó giám đốc thì Đường Ngọc Sở sẽ cao hơn cô một bậc, sau này cô ta chắc chắn sẽ chèn ép cô.
Không cho cô bằng Đường Ngọc Sở thì tốt hơn là sa thải cô.
“Đây là sự trừng phạt cho sai lầm của cô.” Thẩm Tư Dục trầm giọng nói.
“Nhưng mà...”
Lại Tiểu Lan định nói thì Lina lên tiếng ngắt lời: “Tiểu Lại, Chủ tịch Thẩm đã cho cô cơ hội rồi. Nếu cô không quý trọng thì hãy rời khỏi Thời Thụy đi.”
Nhìn Lina nghiêm túc lạnh lùng, trong mắt Lại Tiểu Lan tràn đầy tức giận.
Rời khỏi Thời Thụy? Lại Tiểu Lan thầm cười khẩy, chắc Lina và Đường Ngọc Sở rất muốn cô rời khỏi Thời Thụy, cô không thể để họ được như ý.
Thế là cô ta hít một hơi thật sâu, kìm nén sự tức giận và không cam lòng, cố nở nụ cười, ngoan ngoãn nói: “Cảm ơn Chủ tịch Thẩm, tôi sẽ quý trọng cơ hội này.”
“Vậy thì tốt rồi.” Thẩm Tư Dục cười hài lòng, sau đó bảo cả hai trở lại làm việc.
Họ vừa rời đi, Thẩm Tư Dục nhanh chóng lấy điện thoại ra gọi vào số của chị dâu mình.
“Xin chào.”
Cuộc gọi được kết nối, một giọng nói lạnh nhạt vang lên.
Không phải chị dâu!
Thẩm Tư Dục ngẩn ra: “Cô là nha đầu?”
“Sở Sở đang nghỉ ngơi, có chuyện gì không?”
Giọng nói ấy vẫn rất lạnh nhạt, không có chút độ ấm nào.
“Nha đầu, cô còn giận à?”
Giọng Thẩm Tư Dục hơi có ý cười.
Bên kia yên lặng, Thẩm Tư Dục tưởng là bị cúp máy bèn vội vàng để điện thoại xuống xem, vẫn còn trong cuộc gọi.
Đưa điện thoại lên tai một lần nữa, anh ta nhẹ nhàng gọi: “Nha đầu?”
“Em họ Tư Dục , cậu kêu ai là nha đầu đấy?”
Giọng nói bên kia điện thoại đột nhiên thay đổi, làm Thẩm Tư Dục sợ hãi suýt quăng điện thoại.
“Đổi người mà không báo trước một tiếng, đúng là không phải một nha đầu ngoan.” Anh ta càu nhàu.
Đường Ngọc Sở không nghe rõ: “Em họ Tư Dục , cậu đang nói gì đó? Nha đầu ngoan gì cơ?”
“Không, không có gì.” Thẩm Tư Dục giơ tay lau mồ hôi không hề tồn tại, sau đó vội vàng nói sang chuyện khác: “Chị dâu, chị sao rồi?”
“Thì bị bỏng đó.”
“Có nặng không?”
“Bỏng mức độ nhẹ, bôi thuốc vài ngày là lành thôi.”
“Vậy có để lại sẹo không?”
“Bác sĩ nói không.”
Nghe nói không để lại sẹo, Thẩm Tư Dục thở phào nhẹ nhõm: “Cũng may, cũng may.”
“Sao lại cảm thấy cậu như rất căng thẳng nhỉ?”
“Ha ha, em sợ anh tính sổ với em ấy mà.”
Thẩm Tư Dục cười gượng.
Để chị dâu gặp phải nguy hiểm như thế ở công ty đã đủ lo rồi. Nếu để lại sẹo, anh nghĩ có lẽ mình sẽ bị lột da mất.
Với mức độ lo lắng cho chị dâu của anh hai, rất có thể sẽ bị lột da.
Đường Ngọc Sở cười cười: “Đừng sợ, chị dâu sẽ bảo vệ cậu.”
“Chị dâu...” Thẩm Tư Dục rất cảm động.
“Ngoan.” Giọng của Đường Ngọc Sở rất thoải mái vui vẻ, sau đó chuyển chủ đề: “Giải quyết Lại Tiểu Lan như thế nào?”
Nhắc tới chuyện chính, Thẩm Tư Dục nghiêm túc lại rồi kể cho cô nghe tình hình của Lại Tiểu Lan.
“Cũng may cậu không sa thải cô ta.”
Nghe thấy giọng cô hơi may mắn, Thẩm Tư Dục biết ngay là mình đã làm đúng, bèn vội vàng tranh công: “Chị dâu, em đã nghĩ cho chị rất nhiều nên mới không sa thải Lại Tiểu Lan.”
“Ồ? Nói nghe thử xem.”
Lần này Thẩm Tư Dục càng phấn khích hơn: “Chị dâu, chỉ cần em lên tiếng, sa thải Lại Tiểu Lan chỉ là việc mất vài phút đồng hồ. Nhưng làm vậy sẽ bất công với chị dâu.”
“Sao lại bất công?”
“Chị dâu, chị nghĩ thử xem, sa thải thì quá lợi cho cô ta rồi. Cô ta rời Thời Thụy thì cùng lắm là tìm một công ty khác, vẫn vui vẻ sung sướng như cũ. Do đó, tốt hơn là giữ cô ta lại Thời Thụy và thu hồi chức của cô ta, vậy thì có thể để chị dâu chơi thêm một thời gian rồi.”
“Ừm, có lý.”
Những gì anh ta nghĩ không khác cô là bao. Cô cũng cảm thấy sa thải Lại Tiểu Lan thì quá lợi cho cô ta rồi. Dù thế nào cũng không dễ tha thứ cho một người có lòng dạ thâm sâu như cô ta đâu nhỉ?
“Chị dâu, chị nghỉ ngơi mấy ngày rồi hãy đi làm. Em sẽ xử Lại Tiểu Lan giúp chị.”
“Vậy phải phiền cậu rồi.”
“Không có gì, không có gì.”
“Cậu có muốn nói chuyện với nha đầu nữa không?”
“Bịch!”
Có thứ gì đó rơi xuống, Thẩm Tư Dục bất cẩn quét cuốn sách trên bàn xuống đất.
“Keng!” Có người va phải cửa, là Tống An Kỳ đi rót nước cho Đường Ngọc Sở. Khi tới cửa thì vừa khéo nghe thấy hai chữ “nha đầu”, cô sững sờ va vào khung cửa.
Đường Ngọc Sở cong môi nở một nụ cười đầy ý sâu xa.