Cùng với tiếng thét chói tai và giãy giụa của Dương Thiên Thiên, Đường Ngọc Sở tháo vải thưa bọc ở cái trán cô ta, lộ ra một vết thương trên trán.
Quả nhiên chính là một vết thương nhỏ.
"Dương Thiên Thiên, cô thật coi cục cảnh sát là của nhà cô mở sao?" Đường Ngọc Sở ném vải thưa lên người Dương Thiên Thiên: “Hay là cô cảm thấy nhà cô rất có tiền, có thể mua được quan hệ đưa An Kỳ vào tù?"
Dương Thiên Thiên thấy mánh khóe của mình bị vạch trần, dứt khoát cũng không giả bộ nữa:" Phải thì sao? Không phải thì thế nào?” Tống An Kỳ trong mắt tôi chẳng qua chỉ là một con kiến hôi, tôi tùy tiện bóp một cái bóp chết cô ta."
Dương Thiên Thiên giọng điệu vô cùng cuồng vọng, Tiêu Tiêu giận đến mức nâng tay lên liến muốn tát cô ta, Đường Ngọc Sở vội vàng kéo lại cô: “Tiêu Tiêu, không nên manh động."
"Nhưng là..." Tiêu Tiêu thật sự là tức chết rồi.
Đường Ngọc Sở cười nhẹ: "Tiêu Tiêu, chó cắn cậu, chẳng lẽ cậu cũng phải cắn chó một cái sao?"
"Đường Ngọc Sở, cô nói ai là chó a?"
Tiêu Tiêu mới chợt hiểu ra, lập tức đáp lai: "Ai thừa nhận người đó chính là chó."
Nói xong, còn làm mặt quỷ với Dương Thiên Thiên, làm cô ta giận đến cả người phát run, trừng to mắt, gắt gao nhìn chằm chằm Tiêu Tiêu.
"Dương Thiên Thiên, tôi biết chú Tống cùng dì Tống bị cô hãm hại, vì Hàn Minh Nhân, cô cũng là hao hết tâm tư a."
Đường Ngọc Sở khẽ cười một tiếng, tròng mắt nheo lại, bắn ra một tia lãnh ý: “Bây giờ ngay cả An Kỳ cô cũng không buông tha, một cái tiểu tam lại ngông cuồng đến loại trình độ này, là thật cho là An Kỳ dễ khi dễ phải không?"
"Dám khi dễ An Kỳ An Kỳbổn tiểu thư trả lại gấp mười." Tiêu Tiêu ở một bên phụ họa.
Tống An Kỳ nhìn hai người bạn thân vì cô ra mặt, khóe mắt nóng lên, nước mắt thiếu chút nữa thì rơi xuống.
Vẫn may cô nhịn lại được, Ngọc Sở đã nói cô tuyệt đối không thể ở trước mặt bọn đểu giả khóc được, cô nhất định không được khóc.
Hít một hơi thật sâu, Tống An Kỳ từ trong túi xách móc ra một chiếc usb: “Dương Thiên Thiên, ba mẹ tôi bị hãm hại, tôi đã thay bọn họ tìm được chứng cớ, chỉ cần tôi đưa cái usb này giao cho cảnh sát, vậy bọn họ có thể được thả ra ngoài."
Dương Thiên Thiên trong mắt thoáng qua vẻ bai rối, nhưng rất nhanh che giấu, cô cười lạnh một tiếng: “Chỉ bằng cái usb đó muốn thay ba mẹ cô lật án, có phải quá ngây thơ rồi hay không?"
"Ngây thơ hay không, để cảnh sát định đoạt."
Tống An Kỳ chậm rãi đến gần cô ta, ánh mắt kiên định lạnh lùng: “Dương Thiên Thiên, đừng tưởng rằng cô cùng Hàn Minh Nhân làm chút chuyện bẩn kia sẽ không bị ai biết."
"Cô biết cái gì?" Dương Thiên Thiên trợn mắt nhìn cô, thấy dáng vẻ phấn khích của cô, cô ta không khỏi tim đập rộn lên.
Tống An Kỳ hơi cười nhẹ: “Tôi biết cái gì không liên quan đến cô. Dương Thiên Thiên, ác có ác báo, ba mẹ tôi làm sao bị vào ngục giam, cô cùng Hàn Minh Nhân chờ đi."
Nói xong, cô xoay người: “Ngọc Sở, Tiêu Tiêu, chúng ta đi thôi."
"Chỉ như vậy?" Tiêu Tiêu tựa hồ rất không hài long với cách làm của An Kỳ , cảm thấy quá nhẹ nhàng cho cái tiện nhân kia.
"Tiêu Tiêu, có lúc hành hạ trong lòng so với trên thân thể thống khổ hơn."
Đường Ngọc Sở liếc nhìn rõ ràng Dương Thiên Thiên đã bắt đầu bất an, môi nâng lên một nụ cười ý vị thâm trường.
"Lời thì nói là như vậy, nhưng là bọn họ không phải là đi uổng công rồi sao."
Tiêu Tiêu chỉ chỉ Lục Thanh Chiêu cùng Thẩm Tử Dục, vốn đang cho là sẽ cần bọn họ xuất thủ trợ giúp, ai biết gọi bọn họ tới làm quần chúng ăn dưa.
"Làm sao sẽ tới uổng chứ?"
Đường Ngọc Sở kéo Tống An Kỳ qua, đẩy cô tới trước mặt Thẩm Tử Dục : “ Tử Dục , cô ấy giao cho cậu nhé."
"Chị dâu, em..."
Thẩm Tử Dục không phải là mở miệng muốn cự tuyệt, chỉ thấy một cái ánh mắt của chị dâu nhìn qua, lời đến khóe miệng chỉ có thể đổi lại: "Chị dâu yên tâm, em sẽ đưa cô ấy về nhà an toàn."
"Lúc này mới ngoan chứ." Đường Ngọc Sở lộ ra nụ cười thỏa mãn.
Làm sao cảm giác chị dâu chính là xem hắn như tiểu hài tử? Thẩm Tử Dục bất đắc dĩ nhíu mày, tầm mắt lơ đãng quét qua Tống An Kỳ.
Tầm mắt của hai người đụng phải trong giây phút đó, bọn họ đều sửng sốt một cái, nhưng rất nhanh dời đi.
"Thanh Chiêu, Tiêu Tiêu giao cho em nhé."
Đường Ngọc Sở cũng sắp xếp Tiêu Tiêu cùng Lục Thanh Chiêu xong xuôi.
"Vậy cậu thì sao ?" Tiêu Tiêu hỏi.
"Tớ muốn đến thăm ba tớ."
Đường Tùng vẫn đang trong trạng thái hôn mê, bác sĩ đã nói, thuốc đối với trung tâm thần kinh đại não tạo thành tổn thương rất lớn, cho nên coi như tỉnh lại, chỉ sợ cũng là người thực vật.
Sau khi mẹ cô qua đời không bao lâu, mẹ con Triệu Uyển Nhan tiến vào cửa Đường gia, điều này làm cho Đường Ngọc Sở khi đó còn bé căn bản không cách nào tiếp nhận ba nhanh như vậy di tình biệt luyến, cho nên trong lòng vẫn có oán giận với ba cô.
Cho nên nhiều năm qua như vậy, quan hệ của cô và ba cô càng ngày càng kém.
Bây giờ suy nghĩ một chút, cô thật ra cũng không đủ thông minh, quan hệ của cô và ba không tốt, không phải là đấy ba cô đến bên người mẹ con Triệu Uyển Nhan sao? Điều này không phải vừa lúc hợp ý của mẹ con cô ta sao.
Cô thật là ngu ngốc mà!
Đường Ngọc Sở cười tự giễu một tiếng, sau đó cầm bàn tay hơi lạnh của ba cô, nhẹ giọng nỉ non: "Ba, nếu như ba không thiên vị Cố Ngọc Lam, có lẽ chúng ta cũng sẽ không đi tới bước này, ba cũng sẽ không bị mẹ con Triệu Uyển Nhan hại thành như vậy."
"Lần này con tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho mẹ con Triệu Uyển Nhan, ba cũng không thể thiên vị bọn họ nữa."
"Ba, con kết hôn rồi, anh ấy là một người đàn ông rất ưu tú, rất tốt với con."
"Nếu như ba tỉnh lại, con làm cá kho ba thích ăn, mẹ đã dạy con cách làm rồi. Hẳn là rất lâu rồi ba chưa được ăn đồ ăn mẹ làm đi."
Đường Ngọc Sở nói lải nhải rất nhiều, biết rõ ba cô hôn mê căn bản không nghe được, thế nhưng cô vẫn cố chấp nói rất nhiều, tựa như chỉ có như vậy, cô mới có thể cảm giác được ba vẫn còn ở bên cô.
Lục Triều Dương đi vào phòng bệnh, thấy người ngủ ở mép giường.
Mày kiếm xinh đẹp nhíu chặt, anh cởi xuống áo khoác trên người, nhẹ nhàng đi tới, nhẹ nhàng khoác áo khoác lên trên người cô.
Mấy lọn tóc rủ xuống che trên cô mặt, anh đưa tay đem nó hất ra, gương mặt ngủ say, điềm tĩnh rơi vào trong mắt anh.
Mâu quang lóe lên, anh cứ như vậy ngưng mắt nhìn cô thật sâu, đáy mắt thâm tình nồng đậm như mực.
Đường Ngọc Sở ngủ không an ổn, mơ thấy ác mộng không vui.
Trong mộng, mẹ cô và ba cô cùng Triều Dương đều rời xa cô, giữ lại một mình cô.
"Đừng!" Đường Ngọc Sở mê sảng nói, sau đó giật mình, bị dọa tỉnh lại.
Nhìn những thứ quen thuộc trước mắt, sự hốt hoảng không chịu nổi trong lòng từ từ bình tĩnh lại.
Thật may chỉ là một giấc mộng.
Thở phào một hơi thật dài, cô lùi về sau dựa vào lưng ghế, giơ tay lên muốn duỗi người một cái, lúc này áo khoác trên người cô rớt xuống.
Cô quay đầu nhặt áo khoác lên: “ Di, đây không phải là áo khoác của Triều Dương sao?"
Quần áo ở chỗ này, người chắc ở đây mới đúng.
Cô quay đầu, liếc mắt thấy được bóng người trên ghế sa lon.
Anh ngủ rồi.
Đường Ngọc Sở nhấc người, rón rén đi tới, vừa định đem áo khoác đắp trên người anh, anh đột nhiên mở mắt ra.
Chống lại tròng mắt đen thâm thúy của anh, Đường Ngọc Sở lập tức ngây ra.
"Sao thế?" Anh mỉm cười.
Nghe được giọng nói trầm thấp mê người của anh, Đường Ngọc Sở lấy lại tinh thần, cong môi, lắc đầu: “ Em thấy anh đang ngủ, muốn khoác áo khoác cho anh."
Tầm mắt của Lục Triều Dương quét qua áo khoác trong tay cô, nắm tay cô ngồi xuống bên cạnh mình: “Anh không ngủ, chẳng qua là nhắm mắt lại nghỉ ngơi một chút."
Giữa mi tâm của anh hiện ra sự mệt mỏi, cô giơ tay lên nhẹ khẽ vuốt ve mi tâm của anh, ôn nhu hỏi: "Mệt lắm không?"
Thẳng tắp nhìn vào đôi mắt tràn đầy đau lòng của cô, lòng đầy mãn nguyện, anh cầm tay cô, đặt lên môi hôn nhẹ: “ Có em ở bên cạnh, anh không cảm thấy mệt mỏi."