Trước mắt anh là một cô gái đang hoảng sợ ngồi dưới đất. Trên người cô ta là rượu vang thấm vào chiếc váy dạ hội trắng làm loang màu một phần váy. Bên cạnh là chiếc ly bị vỡ, Duệ Trân nhẹ lùi lại để chiếc váy của bản thân không bị dính bẩn.
- Duệ Trân.
Anh chạy đến bên cạnh cô rồi nhìn Từ Ngọc Tuyền đang ngồi dưới đất. Bàn tay cô ta cuộn tròn lại, đôi mắt dường như không cam tâm, sâu trong đó là lòng đố kị và ghen ghét.
- Từ Ngọc Tuyền, tuy tôi lớn hơn cô hai tuổi nhưng đôi mắt này và cái đầu này của tôi lớn hơn cô cả chục tuổi. Tốt nhất cô vẫn nên ngoan ngoãn làm một chiếc bình phong cho Từ gia đừng nên lo chuyện bao đồng.
Đôi mắt cô mang phần cảnh cáo, cao cao tại thượng đứng trước mắt Từ Ngọc Tuyền.
- Cái chiêu cũ rích như này mà còn muốn đem ra dùng với tôi?
Cô ngồi xuống cầm ly rượu vang đã vỡ lên rồi đưa đến trước mặt Từ Ngọc Tuyền. Cô ta không trả lời cô, chỉ nghiến răng chấp nhận những lời cô nói.
- Không có được thứ mình mong muốn thì nên biết điều một chút có lẽ Tử Quân sẽ bố thí cho cô một ánh mắt đấy.
Nói rồi cô đứng dậy, phủi phủi chiếc váy dạ hội đã dính bụi bẩn. Cẩn Duệ Trân vốn dĩ là người dễ gần, nhiệt tình luôn sẵn sàng giúp đỡ người khác nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc cô sẽ dễ dàng tin người và là một con ngu để kẻ khác dắt mũi.
Chiếc váy dạ hội nhẹ nhàng bước qua Từ Ngọc Tuyền toát lên phong thái của một nữ hoàng. Vốn dĩ cuộc sống của cô vô cùng bình thường nhưng từ khi anh xuất hiện cô lại có thêm việc phải làm. Chỉ trách Cảnh Tử Quân quá mức xuất sắc và ưu tú khiến cho bất kì cô gái nào cũng muốn ngả vào lòng anh.
- Cô cũng chỉ là món đồ chơi của Cảnh Tử Quân thôi. Khi cô hết giá trị lợi dụng cũng sẽ bị vứt bỏ.
Từ Ngọc Tuyền hét lên rồi cười lớn, cô ta dường như vẫn không thể chấp nhận việc anh yêu cô. Cô ta quay người lại, cầm lấy một phần của chiếc ly bị vỡ ném về phía cô, ý thức của Từ Ngọc Tuyền giờ đây đã hoàn toàn bị lòng ghen ghét, đố kị giam cầm.
- Vậy sao?
Duệ Trân nhướn mày rồi khoanh tay trước ngực nhìn Từ Ngọc Tuyền. Không đợi cô phản ứng Tử Quân đã nhanh chóng bắt được ly rượu vang bị vỡ, anh nắm chặt nó trong tay rồi nhẹ nhàng thả lỏng để nó rơi xuống đất.
- Tiếc thật đấy, sợ rằng giá trị của tôi Tử Quân lợi dùng cả đời còn chưa hết.
Anh cũng rất phối hợp liền vòng tay qua eo cô, kéo cô lại gần rồi chiếm lấy đôi môi ngọt ngào của cô. Một nụ hôn không kéo dài nhưng nó đủ để Từ Ngọc Tuyền biết thân phận và địa vị của mình ở đâu. Cũng như đoá cúc dại mãi mãi chỉ mọc ven đường, đoá hồng mới xứng đáng được ngát hương trong chiếc chậu xinh đẹp.
Duệ Trân nhanh chóng tiếp nhận nụ hôn của anh, cô sát người lại gần anh để cảm nhận hết hơi thở của Tử Quân đang hoà làm một với cô. Ánh mắt nhẹ liếc nhìn về phía Từ Ngọc Tuyền, khoé môi khẽ cong lên như một lời tuyên chiến của kẻ thắng cuộc.
- Cô…
Từ Ngọc Tuyền tức giận đến mức điên cuồng, cô ta không chấp nhận. Vốn dĩ cô ta đã yêu thích anh từ khi anh còn chưa vào ngành, vốn dĩ cô ta đã đứng từ rất xa để quan sát anh nhưng tại sao đến cuối cùng người anh yêu lại là cô?
- Được rồi chúng ta đi thôi, bữa tiệc cũng đã kết thúc rồi.
Bỏ lại Từ Ngọc Tuyền phía sau, anh đưa cô xuống dưới xe để ra về. Cho đến bây giờ cô vẫn luôn là người con gái chiếm chọn ánh nhìn của anh, là người con gái duy nhất anh yêu. Duệ Trân đối với Tử Quân không chỉ là một người con gái bình thường mà còn là một tia sáng, một ánh nắng chiếu rọi vào thế giới u tối của anh, xua đi mây đen đem đến ánh mặt trời. Vì vậy cho dù có bao nhiêu cô gái xinh đẹp hơn thế anh vẫn chỉ một mực chấp niệm cô.
Bữa tiệc chóng tàn, Hồ giáo sư ra ngoài để tiễn khách. Tàn dư còn lại của một bữa tiệc linh đình chỉ có những hoang tàn, cô quạnh. Nhịp sống ồn ào qua đi, giới thượng lưu luôn là như vậy. Càng ồn ào lại càng cô đơn, khi người đã về hết thì chủ bữa tiệc luôn là người bị bỏ lại.
- Tiểu Trân.
Cô dừng bước quay lại, giáo sư Hồ đang vội vã chạy theo sau cô. Có vẻ ông vẫn còn điều gì đó muốn nói với cô, khi nãy chào tạm biệt cô cũng đã nhìn thấy biểu cảm khác lạ của ông chỉ là cô không tiện để hỏi.
- Giáo sư còn gì muốn nói sao?
Ông dừng bước lại đứng trước mặt cô. Mãi một lúc sau không trả lời ông liền nhìn sang Tử Quân đang đứng bên cạnh cô.
- Anh vào xe đợi em trước.
Hiểu được ánh mắt đó anh liền quay người đi vào xe đợi cô. Sau khi anh rời đi để lại một không gian tĩnh lặng, một khoảng không vô hình để cô và giáo sư Hồ có thể nói chuyện thoải mái.
- Duệ Trân, thực ra… chuyện này nói ra cũng có phần ích kỉ với con nhưng ta vẫn muốn nói.
Ông lấy ra một chiếc hộp gỗ đã sờn màu, nhìn bên ngoài khá giản dị dường như không có lấy một chút ấn tượng.
- Đây là…?
Cô nhíu mày nhìn chiếc hộp gỗ trên tay ông, Giáo sư Hồ cụp mắt xuống, giọng ông trầm hẳn đi và nhỏ hơn khi nãy lấy vài phần.
- Đây là chiếc nhẫn Blue Moon of Josephine mà đứa con gái của ta khi còn sống vô cùng yêu thích.
Câu chuyện của giáo sư Hồ sau đó thực sự đã làm cô bất ngờ. Ông kết hôn năm hai mươi lăm tuổi, hai năm sau khi hạ sinh đứa con gái đầu lòng vợ ông đã bỏ ông mà rời đi. Từ đó giáo sư Hồ sống trong cảnh gà trống nuôi con. Nhưng rồi khi cô con gái nhỏ của ông vừa tròn mười bảy tuổi món quà sinh nhật cô ấy nhận được không phải là những lời chúc, không phải hoa cũng chẳng phải quà mà nó là một tin dữ.
" Xin chia buồn với gia đình Hồ tiểu thư ung thư giai đoạn cuối, chúng tôi đã cố gắng hết sức. "
Suốt gần một năm trời ông chạy chữa cho cô con gái nhỏ nhưng không có kết quả khả quan. Và gần tới sinh nhật thứ mười tám, khi chỉ còn một tháng nữa là đến sinh nhật của mình, Hồ Tố Như cô con gái duy nhất của Hồ gia chính thức ngừng thở. Suốt quãng thời gian dài ông sống trong đau khổ và dằn vặt. Cho đến khi nhìn thấy cô ông cứ ngỡ rằng Hồ Tố Như đã quay trở về. Cô thực sự rất giống người con gái quá cố của ông nên ông đã âm thầm từng bước giúp đỡ cô và coi cô như một thế thân của Hồ Tố Như.
Chiếc váy dạ hội cô mặc đêm nay chính là chiếc váy mà Mộc Miên đã thiết kế cho Hồ Tố Như trong buổi tiệc sinh nhật lần thứ mười tám theo đúng như nguyện vọng của cô ấy. Nhưng cuối cùng không thể thực hiện được, Hồ Tố Như đã mất trước khi sinh nhật lần thứ mười tám của cô ấy diễn ra.
- Ta muốn con mặc chiếc váy này để thực hiện mong ước cuối cùng của Tố Như, con đã thực hiện nó, đã cho ta thấy Tố Như mặc chiếc đầm dạ hội mà con bé thích. Bây giờ ta muốn tặng lại con chiếc nhẫn này, con là Cẩn Duệ Trân không phải Tố Như của ta nữa rồi.
Ông mở chiếc hộp gỗ đỡ sờn màu thời gian. Dường như bao nhiêu yêu thương trong đó đều tỏa ra ngoài khiến cô phần nào cũng cảm nhận được. Thông tin về cô tiểu thư duy nhất của Hồ gia rất ít, hình ảnh cũng không có bao nhiêu nên cô không thể biết được cô giống cô ấy đến như nào. Cho tới khi giáo sư Hồ cầm tấm ảnh của Tố Như đưa cho cô cô mới biết rằng thực sự trên đời lại có chuyện trùng hợp đến vậy.
- Tại sao giáo sư lại nghĩ rằng người làm như vậy là ích kỉ với con? Là vì người đã xem con là thế thân của Tố Như sao?
Cô nhíu mày, nước mắt lại trực trào nơi khóe mi. Ông là người duy nhất lúc nào cũng ở bên cô trong những lần tưởng chừng như gục ngã. Những khi cô bế tắc giáo sư luôn xuất hiện. Đó là sự nuông chiều, không phải là ích kỉ. Cô mới chính là người ích kỉ khi đã lợi dụng gương mặt của Tố Như để nhận tình yêu thương của ba cô ấy.
- Ba…
Giọng cô khàn đi lại run run trong hai hàng nước mắt đang chảy dài. Khoảnh khắc một tiếng ba vang lên ông đã ngỡ rằng Tố Như đã quay trở lại. Nước mắt của người ba lần đầu sau bao nhiêu năm rơi xuống vì niềm hạnh phúc, Tố Như của ông mất rồi bây giờ Duệ Trân là Duệ Trân.
- Con gái của ba…
Giáo sư Hồ ôm cô vào lòng, một thứ tình cảm thiêng liêng được gọi là tình cha con duờng như đang nảy nở và sinh sôi giữa hai người. Cô không phải thế thân của Tố Như, cô là cô. Tố Như mất rồi hãy để cô được làm con gái của ông, được thay cô ấy mang đến cho ông niềm vui.