Tôi thích Giang Xuyên đã hai năm rồi, từ khi mới nhập học, khi câu lạc bộ vừa mới bắt đầu chiêu sinh.
Hoạt động câu lạc bộ của đại học H vô cùng sôi nổi, tôi loay hoay đứng trước đài phát thanh cả nửa ngày trời, ngượng ngùng bước lên trước nộp phiếu báo danh.
Ngay lúc tôi muốn bỏ cuộc thì vừa xoay người đã đụng trúng vài đàn anh trong câu lạc bộ trượt patin.
Tôi nhắm tịt mắt lại, không hề đau đớn như tôi dự đoán, mà là ngã vào trong một cái ôm dịu dàng.
“Em có sao không?” Trong giọng nói sạch sẽ tràn đầy sự quan tâm.
Tôi vội vàng đứng dậy, đỏ mặt nhỏ giọng nói: “Cảm ơn anh.”
Khóe mắt lướt qua phù hiệu treo trước ngực người cứu mạng mình, Giang Xuyên - Chủ tịch hội phát thanh.
Nghe thấy giọng nói của tôi, ánh mắt Giang Xuyên sáng ngời, cười vô cùng vui vẻ.
“Giọng nói của học muội hay như vậy, có suy nghĩ muốn tham gia vào hội phát thanh không?”
Giọng hay? Từ khi bắt đầu lên cấp hai thì đã không còn ai nói vậy nữa.
Khách quan mà nói, âm sắc của tôi cũng không tệ, lúc tiểu học hát đồng ca vẫn luôn được giáo viên âm nhạc đẩy lên trên làm người dẫn đầu đội hát đồng ca.
Nhưng bắt đầu từ tuổi dậy thì, các bạn học luôn lấy giọng nói của tôi ra đùa giỡn…
“Ngọt quá, ngấy chết mất.” cũng coi là được rồi.
Lúc giọng dẹo bị toàn mạng xã hội ghét bỏ, rõ ràng là tôi đang nói chuyện bình thường, nhưng lại luôn có người bịt tai oán giận: “Đừng dẹo nữa, đừng dẹo nữa!”
Tất cả mọi người đều đang cười, bao gồm cả chính tôi.
Giống như nếu tôi không cười thì tôi sẽ càng bị người khác ghét bỏ.
Ngày điền nguyện vọng thi đại học, tôi trộm nhìn mục tiêu trường học của mọi người trong lớp, chính là để không phải thi vào cùng một trường với bất kì ai.
Không biết là bởi vì đã rời khỏi được các bạn học cấp hai cấp ba, hay là bởi vì đã lên đại học, mà mọi người đều trở nên trưởng thành hiểu chuyện hơn.
Tôi không còn bị cười nhạo vì vấn đề giọng nói nữa, còn trở thành một phát thanh viên cần cù trong hội phát thanh.
Giang Xuyên đúng là phúc tinh của tôi.
Tính cách tốt, vẻ ngoài đẹp trai, mặc một cái áo sơ mi trắng cũng có thể toát ra hơi thở thiếu niên khác với mọi người.
Lúc làm việc lại nghiêm túc, giúp tôi chỉnh sửa từng âm đọc.
Ngày xem và sửa bản thảo mỗi tuần chính là khoảng thời gian mà tôi thích nhất, những âm tiết đơn giản từ trong môi lưỡi phấn nộn của Giang Xuyên phát ra, đều là một bức cảnh xuân khiến người ta suy nghĩ miên man.
Mặc dù đã từng có những suy nghĩ không an phận với các anh trai đẹp, nhưng ở trước mặt anh, tôi luôn ngoan ngoãn như một chú mèo con đang được cắt móng tay.
Thế nhưng hôm nay…
Câu chuyện tôi viết về anh và Thẩm Diệu bị đăng trên diễn đàn trường rồi!!!
Giang Xuyên nhất định đã biết bộ mặt thật của tôi rồi, tôi nào còn mặt mũi sống tiếp nữa!!!.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Bị Học Sinh Tỏ Tình Phải Làm Sao Đây?
2. Ly Hôn Có Vẻ Khó
3. Ngài Vương, Kết Hôn Nhé!
4. Đám Bạn Trai Đồng Thời Cầu Hôn Tôi, Làm Sao Giờ
=====================================
Nhưng làm người mà, được cái này thì mất cái kia, nếu như tôi đã dịu dàng ngoan ngoãn, từ từ mưu tính kế hoạch, nhưng lại không thể thực hiện được.
Vậy thì không bằng thừa thắng xông lên, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng.
Giang Xuyên, em thích anh lâu lắm rồi!
Trên đường từ trên sân thượng đi xuống, lòng tôi tràn đầy hi vọng.
Nghĩ đến từng chuyện một với Giang Xuyên trong hai năm qua, tôi có thể cảm nhận được anh đối xử với tôi có chút đặc biệt.
Các thành viên khác của hội phát thanh cũng suốt ngày trêu chọc chúng tôi.
Tình cảm giữa hai chúng ta chỉ cách một tầng giấy mỏng, vậy thì em sẽ chọc thủng nó!
“Giang… Đàn anh Giang Xuyên!” Trùng hợp quá, vừa xuống cầu thang thì ngay ngã rẽ đã gặp được.
Anh nhìn thấy người đến là tôi, nhất thời vẻ mặt có chút không tự nhiên, nhưng ngay lập tức đã khôi phục lại bộ dáng ánh mặt trời rực rỡ.
Cười nói với tôi: “Trùng hợp quá, Niệm Niệm.”
“Cái đó…Chuyện tiểu thuyết, em xin lỗi.” Tôi đi đến trước mặt anh ấy, cúi đầu nhận lỗi.
Trên đỉnh đầu cảm nhận được một bàn tay lớn, dịu dàng sờ lên mái tóc tôi.
Tôi sợ đến mức vội vàng lùi về sau một bước, không thể để Giang Xuyên sờ lên đầu tóc đầy dầu của tôi được, tối qua không nên lười biếng không chịu gội đầu!
Bàn tay Giang Xuyên giơ lên, dừng ở giữa không trung, anh khẽ cười “Ha ha”.
“Không sao, chỉ là không nghĩ đến, bình thường Niệm Niệm ngoan ngoãn như vậy...”
Trong ánh mắt anh nhìn tôi chứa đầy cảm xúc mà bình thường tôi không nhìn thấy, tôi muốn tìm hiểu xem đó là cái gì.
Anh lại nghiêng người tới gần tôi, kéo dài giọng nói: “Hóa ra lại thú vị như vậy.”
Thú vị, chắc là một lời nhận xét tốt nhỉ?
Tôi vò góc áo, hít sâu một hơi: “Đàn anh Giang Xuyên, em… em thích…”
Hoa khôi giảng đường, bạn cùng phòng của tôi - Trần Như Thị, đột nhiên từ WC đi ra, nhào vào trong lòng Giang Xuyên.
Trên hai tay vẫn còn dính những giọt nước trong suốt.
“Sao lại không lau tay nữa vậy?”
Giang Xuyên yêu chiều lấy khăn giấy từ trong túi quần ra, nhẹ nhàng lau giúp cô ấy, tựa như đối xử với một tác phẩm nghệ thuật quý giá.
Trần Như Thị ở trước ngực anh mở miệng trách móc: “Người ta muốn anh lau cho mà!”
Qua một hồi lâu, Trần Như Thị mới dường như đột nhiên phát hiện ra sự tồn tại của tôi.
Đôi mắt cô ấy hơi mở to: “Niệm Niệm, sao cậu cũng ở đây vậy?”
Vừa kinh ngạc vừa thẹn thùng trốn vào trong lòng ngực Giang Xuyên.
“Là… Là trùng hợp gặp thôi.” Tôi xấu hổ nuốt lời tỏ tình vào lại trong bụng, tùy tiện tìm đại một cái cớ.
Cuộc trò chuyện sau đó tôi cũng không nhớ nổi, hình bóng trai xinh gái đẹp, cảnh đẹp ý vui đến chói mắt.
Tôi hồn bay phách lạc trở về phòng ngủ, quên cả việc ăn cơm trưa.
Thật nực cười, lúc nằm trong kí túc xá trò chuyện, tôi còn nói tôi thích Giang Xuyên, và hình như Giang Xuyên cũng thích tôi.
Chẳng mấy chốc, bạn cùng phòng của tôi lại quen với Giang Xuyên.
Nhớ đến những lời bản thân chia sẻ với Trần Như Thị, tự cho đó là những câu chuyện nhỏ ngọt ngào với Giang Xuyên, tôi lại cảm thấy da đầu mình tê dại.
Bỗng nhiên điện thoại rung lên, là tin nhắn Wechat của Giang Xuyên gửi tới.
“Niệm Niệm, anh và Như Như cũng vừa mới ở bên nhau, cô ấy sợ nói với em, em sẽ không vui, cho nên vẫn luôn không công khai, anh không lay chuyển được cô ấy, nên đã đồng ý, vẫn mong rằng em đừng làm khó cô ấy.”
Thế nên là, anh ta đã sớm biết tôi thích anh ta…
Vẫn luôn dịu dàng lại suy nghĩ thay người khác như mọi khi, nhưng tim tôi lại bởi vì dòng tin nhắn này mà trở nên lạnh lẽo hơn.
Tôi tức giận nhưng lại không có tư cách nổi giận, rõ ràng là bị người ta xem như vai hề đáng thương, lại còn giống như nhận được ân huệ của người ta.
Chữ “Được” không gõ ra nổi, nước mắt lộp bộp lộp bộp rơi xuống màn hình.
Tôi lau nước mắt, bấm mở dấu đỏ trong vòng bạn bè, là ảnh chính thức tuyên bố của Giang Xuyên và Trần Như Thị.
Quá đau lòng thì sẽ đi ngủ, là tật xấu từ nhỏ đến lớn của tôi.
Tôi vừa khóc, vừa ngủ, trong cơn mơ mơ màng màng mơ thấy giấc mơ kì lạ.
Trong mơ Giang Xuyên và Trần Như Thị đang hôn nhau, sau khi nhìn thấy tôi thì trong ánh mắt đều là vẻ khinh thường nồng đậm.
Tôi bị ánh mắt đó dọa sợ, liều mạng muốn trốn đi, nhưng hướng nào cũng đều là hình ảnh thân mật của hai người bọn họ.
Tiếng chuông điện thoại Wechat bất chợt vang lên, kéo tôi từ trong cơn ác mộng quay về hiện thực.
“Trả lời tin nhắn, dám không tới thì cô chết chắc.” Giọng nói lạnh lẽo, còn mang theo một cổ tàn nhẫn hung ác.
Không đợi tôi lên tiếng, đối phương đã cúp điện thoại, vừa thấy giao diện, quả nhiên là Thẩm Diệu.
“7 giờ, Lạc Thủy Sơn Trang 608.”
Nghe nói niềm vui mới chính là liều thuốc trị thương tốt nhất, đồ đã đưa tới cửa vậy thì ngu gì mà không lấy.
Càng huống chi Thẩm Diệu cũng là một anh chàng đẹp trai, dù thế nào thì tôi cũng không bị lỗ.
Nếu như đối phương là một anh chàng đẹp trai ngây thơ gì đó thì tôi sẽ cảm thấy trong lòng có gánh nặng.
Nhưng đối phương là Thẩm Diệu, là một tên xấu xa thay bạn gái như thay quần áo bội tình bạc nghĩa, cho nên… Chắc không sao đâu…
Nghĩ như vậy, tôi đi tới cửa.
Khiến tôi kinh ngạc chính là tôi còn chưa gõ cửa, Trần Như Thị từ bên trong chật vật ngã ra ngoài.
- Còn nữa -