Thiên Tình ngồi vào bàn vi tính, nơi này đã được người của Tần Phong trang bị sẵn các vật dụng và máy dò tìm định vị hệ thống, cô múa mười ngón tay thon dài trắng noãn lên bàn phím, một màn hình màu xanh xuất hiện, Thiên Tình đưa chuột kéo sang bên phải, nghiên đầu nghiên cứu, ánh mắt tỏ rõ sự đăm chiêu.
Lục Thiên Mặc ngồi trên ghế salong tùy ý để Lô Tấn rửa trùng vết thương, tay châm lấy một điếu thuốc, phả vào không trung.
"Thế nào?"
Thiên Tình xoay ghế da lại, hai bàn tay đan vào nhau, nhìn một lượt từ Lục Thiên Mặc sang Tần Phong, rồi từ từ lên tiếng: "Xem ra lần này không đơn giản như chúng ta nghĩ rồi, hệ thống bảo mật có liên quan đến tổ chức bọn chúng là mười hai sợi dây cáp, chúng ta muốn xâm nhập vào, cần phải vào phòng trung tâm tắt hết thiết bị báo động, sau đó tìm vị trí chính xác của cầu nối lại với nhau."
Tần Phong dựa lưng vào thành cửa, nâng ly rượu cao chân lên uống một hớp, ánh mắt loé lên nhìn về phía Thiên Tình: "Vậy theo em, ai là người thích hợp làm việc đó?"
"Cả Long Kỳ và Lô Tấn đều có thể."
Thiên Tình nói xong liền quay mặt lại màn hình, Long Kỳ và Lô Tấn bên cạnh cũng tiến đến ngó vào xem, Thiên Tình phóng to một nơi trên màn hình, tỉ mỉ giải thích: "Hai người hãy chú ý, tổ chức của chúng là một tổ chức sát thủ được thành lập đã hơn bốn mươi năm, với không ít vệ sĩ, cho nên lần này tuyệt đối không được có sai sót gì đâu đấy!"
Long Kỳ cắn môi, nhếch lên một nụ cười: "Còn loại người nào mà tôi chưa từng trải qua, cô đừng quên, chính tôi cũng là một sát thủ."
"Ha ha ha, để xem anh còn đắt ý được như thế nữa không?" Thiên Tình bật cười, chỉ đến một đường thẳng dài màu đỏ: "Đây là sợi dây thứ hai trong tổng mười hai sợi dây cáp. Chúng ta phải tìm ra sợi dây thứ nhất, tôi nghĩ nó nằm ở phòng trung tâm, nơi đó có sóng từ trường bao phủ, hệ thống internet này không thể xâm nhập vào."
"Chẳng phải cô là một hacker chuyên nghiệp sao, tại sao lại không vào được?"
Thiên Tình nghẩnh đầu nhìn Lô Tấn, cô đưa ngón tay lên miệng cắn cắn vài cái: "Cái đó...Tôi cũng không biết, đây là lần đầu tiên tôi gặp phải trường hợp này."
Lục Thiên Mặc xoay xoay cái USB trên tay, đôi mắt hẹp dài sáng rực như chim ưng khẽ liếc về phía màn hình: "Dưới biển?"
Thiên Tình gật đầu.
Cô nghiên cứu qua một vài thông tin khác, theo như dữ liệu ban đầu Hắc Long của Tần Phong cập nhật được thì chỉ có thể xác định được vị trí của cả tổ chức nằm ở đâu, tuy nhiên thông tin đó chỉ được mười phần trăm cho cô mà thôi, hiện tại thì thủ lĩnh và cả người trong tổ chức chúng vẫn chưa có động tĩnh gì, phía bên ngoài thì cảnh sát đang truy nã khắp nơi, Thiên Tình cô cũng xém bị phát hiện khi vừa rời bến cảng.
Thiên Tình đứng dậy, tiến đến ghế salong rồi ngồi xuống bên cạnh Tần Phong, đẩy sang cho Lục Thiên Mặc một bản vẽ mà cô vừa mới in.
"Độ sâu của mực nước biển đến sợi dây cáp thứ hai của tổ chức Marie tương đương hai trăm mét, chúng ta hoàn toàn không có cách để vô hiệu hoá nó."
Thiên Tình dừng lại, đưa mắt quan sát cái USB trên tay Lục Thiên Mặc, tính tò mò lại nổi lên, cô chỉ tay vào, giọng hí hửng.
"Trong đây có những gì?"
Lục Thiên Mặc đưa tay cầm lấy bản vẽ, hắn nhìn qua một lúc, rồi quăng USB cho Thiên Tình: "Có thể sẽ giúp cô có thêm một vài thông tin, còn chuyện sợi dây cáp này, tôi đã có cách giải quyết."
"Là cách gì?"
Hắn đứng lên, đi đến bên màn hình vi tính, thu nhỏ lại hệ thống mà flycam của Thiên Tình chụp được, sau đó liền tìm đến vị trí tiếp nối của sợi dây cáp, chỉ mất khoảng thời gian ngắn, hắn đã có thể xác định được đầu sợi dây được mắc vào đâu.
"Chúng ta không thể xuống biển, vậy thì trên đất liền cũng có thể ra tay, sở dĩ những sợi dây này được chôn sâu như vậy dưới mực nước biển, là để phòng tránh tai mắt của bọn cảnh sát kia, còn thủy triều cho dù có bị rút cạn, cũng không tới khả năng sẽ bị người khác nhìn thấy."
"Cậu định đào đất để tìm sao?" Tần Phong ung dung hỏi, cánh tay choàng qua ôm lấy eo Thiên Tình, cúi người hít vài cái vào cổ cô. Mà hành động đó, hoàn toàn là không nể mặt người đàn ông đơn côi độc bóng trước mặt kia.
"Không cần phải phiền phức như thế, ở dưới nước thì nó nằm sâu hai trăm mét, nhưng còn trên đất liền, độ sâu ước chừng chỉ hơn mười mét một chút, hoàn toàn có thể phá huỷ."
Có thể hình dung ra hệ thống các dây cáp nối nhau theo hình vòng cung, hai phần đầu nối liền giữa hai nơi đó là đất liền và phía bên kia sạc, phần ở giữa sẽ bị trũng hoàn toàn, mà sợi dây này lại có chiều dài xuyên qua một mặt biển lớn như vậy, xem ra tổ chức của bọn chúng trong nhiều năm nay đã phát triển không có điểm dừng.
"Muốn dùng bom để hủy, trước tiên ta nên thủ tiêu hết bọn cảnh sát biển." Long Kỳ tiếp lời, quả thật là không dễ dàng gì có thể dụ được bọn chúng rời đi, nhưng cách duy nhất để tìm thấy đầu mối chỉ có thể làm như vậy, đầu sợi dây được chôn dưới đất cách trạm kiểm định của bọn cảnh sát hai mét, nói có thể dùng được bom để làm nổ được đến sợi dây cáp kia thì có thể, bởi vì Tần Phong là lão đại của một tổ chức sản xuất vũ khí, nhưng bom thì không có chức năng giảm thanh như súng ống, về việc tự ý đánh bom trong khi bọn họ lại trong thời gian bị cảnh sát truy đuổi thì quả là một ý nghĩ điên rồ.
***
Chỉ sau một tuần, cánh tay của Lục Thiên Mặc đã có thể cử động lại bình thường, tuy chưa linh hoạt được nhưng vẫn có thể cầm súng và "Đoàng" một tiếng để lấy mạng người khác, nhiệm vụ lần trước đã được lên kế hoạch bàn giao sẵn, Long Kỳ và Lô Tấn sẽ cùng nhau đột nhập vào tổ chức Marie để vô hiệu hoá hệ thống giám sát, nhưng việc băng được qua biển tuyệt nhiên không hề dễ dàng.
Buổi tối, những tên cảnh sát biển thay phiên nhau trực đêm tại trạm gác, một vài con tàu và ca nô cập bến để truyền thực phẩm vào thành phố đều phải qua khu kiểm định, Long Kỳ nấp phía sau một bụi cây lớn, nháy mắt với Lô Tấn đang đứng đối diện khoảng bốn mét, sau khi người đàn ông kia khuân hết hàng hoá từ dưới ca nô lên, hai người đồng thời nhảy xuống chiếm lấy chiếc ca nô kia, phía bên trạm gác, tên cảnh sát kia chưa kịp hô la tiếng nào, liền lập tức bị thuộc hạ của Lục Thiên Mặc đánh ngất xỉu.
Thiên Tình ngồi vào bàn vi tính, cô đưa tay nhấp mở màn hình, nhanh chóng kết nối với rada được đeo trên tai Lô Tấn và Long Kỳ, trực tiếp hướng dẫn qua micro mini đeo ở miệng.
"Hai người mau lái ca nô đến phía Tây, hướng hòn đảo nổi giữa biển, cứ theo hướng đó mà đi, cách tổ chức Marie bốn mét phải lập tức rời tàu."
Long Kỳ quay sang nhìn Lô Tấn đang điều khiển ca nô, bật cười giễu cợt: "Này, cô ấy nói nhỏ với tôi rằng biển này có cả đàn cá mập đấy."
Bên rada phát ra tiếng phì cười, Thiên Tình cũng lên tiếng trêu chọc lại: "Long Kỳ, lão đại của anh vừa nói, nếu như anh không tập trung làm tốt nhiệm vụ, thì chính xác là sẽ cho anh xuống biển bơi cùng với cá mập đó."
"Hừm, tôi biết rồi, biết rồi mà."
Long Kỳ ngắt máy, chiếc ca nô lướt nhanh như gió trên mặt biển, gió đêm thổi ngược khiến cả người hắn không rét mà run, về phía Lô Tấn, hắn có đeo sẵn một cái la bàn nhỏ ở trên tay, thông qua chiều hướng gió mà có thể định vị được phía Tây ở đâu khi bị sóng biển đánh vào. Bình thường những người đi biển cũng dựa vào thời tiết và hướng gió để xác định phương hướng, nếu như để lệch một li, điều chỉnh sai hướng, có thể sẽ không còn cách nào quay trở vào bờ.
"Lô Tấn! Cẩn thận." Giọng của Thiên Tình lại phát lên: "Phía trước bốn trăm mét có một tảng đá nhọn nằm dưới mặt nước, mau chuyển hướng, nếu không sẽ tàu sẽ bị đâm thủng."
"Được!" Lô Tấn nhanh chóng xoay cần lái sang hướng khác, sau đó ôm một vòng mặt nước biển vượt qua tảng đá lớn kia, nhanh chóng an vị chạy tiếp đường thẳng theo hướng đi cũ.
Lục Thiên Mặc cùng Tần Phong cũng chuẩn bị tiếp đến tổ chức của Marie ngay sau khi được thông tin từ phía Lô Tấn về. Đã một giờ đồng hồ trôi qua, với tốc độ hai trăm ki-lô-mét trên giờ này, Long Kỳ và Lô Tấn chỉ vừa mới qua được hòn đảo giữa biển, còn mất một khoảng cách rất xa mới đến được nơi.