Xe hoa đã chờ sẵn ở trước cổng, Hiểu Đình cùng Doãn Phi giúp Mạch Linh tóm gọn đuôi áo cưới dài ở phía sau để cho cô dễ đi, ở thắt lưng còn được đính một chiếc nơ bản to rải đầy các hạt ngọc trai cao cấp.
Ở bãi biển, khách khứa đã đến đủ hết rồi chỉ còn chờ sự xuất hiện của cô dâu. Các quan khách ngày hôm nay đến dự lễ cưới đều là người trên dưới Hắc đạo và các cổ đông của tập đoàn Lục gia Hoàng thị, chỉ với một cái hôn lễ mà người người đặc cứng như kiến, khắp cả bãi biển bình thường chẳng thấy một bóng người nào hôm nay lại đông đến mức chẳng còn chỗ chứa. Lúc mọi người vừa bước vào cổng, Rob và Khương Hàn Nhật là người trực tiếp đứng ra kiểm tra hiện vật trên người khách đến dự, bởi vì hôm nay là ngày cực kì quan trọng nên Lục Thiên Mặc hắn tuyệt đối sẽ không cho phép ai có ý định phá hỏng.
Lục Thiên Mặc đang cùng vài người nâng ly rượu chúc mừng thì Bạch Phụng đi đến kề miệng vài tai hắn thì thầm vài câu, ngay sau đó hắn liền cáo bận rời đi, cùng Bạch Phụng đi ra cổng hoa hồng, trên mặt hắn đã hiện rõ vẻ lo lắng.
"Cậu nói cái gì, không liên lạc được? Các cậu làm ăn như thế nào vậy hả?" Lục Thiên Mặc tức giận đấm tay lên trụ cột sắt đã được dựng sâu bên cạnh đến mức khớp xương ở năm đầu đốt tay bị trầy xước đến rướm máu.
Bọn người Bạch Phụng chỉ biết cúi đầu, chỉ còn sáu phút nữa là hôn lễ đã đến giờ bắt đầu nhưng hiện tại chẳng ai liên lạc được với Mạch Linh hay là Doãn Phi, Lục Thiên Mặc rất sốt ruột điều động cả tổ chức cho người đi tìm, trong lòng hắn cũng đứng ngồi không yên.
Xe của Doãn Phi bỗng dưng dừng lại giữa đường, cô cùng Hiểu Đồng bước xuống xem xét tình hình bên ngoài như thế nào, nhưng loay hoay một lúc hai người cũng không thể tìm ra nó bị trục trặc ở đâu, lúc này Doãn Phi mới đưa tay vào túi xách lục tìm di động, nhưng nó đã được để quên lại tại biệt thự cùng với di động của Mạch Linh rồi, bởi vì cô đang mặc áo cưới rất bất tiện cho việc mang theo điện thoại di động. Doãn Phi tức giận đá chân vào cửa xe, miệng thốt ra một câu chửi thề: "Mẹ..." Cô chợt quay sang Hiểu Đồng, đôi môi đỏ cong lên: "Hiểu Đồng! Cô có mang di động không? Mau gọi người đến đổi xe đi."
Hiểu Đồng gật đầu, cô lấy di động từ trong túi ra nhưng nguồn mở mãi lại không lên, cô đưa tay lắc lắc điện thoại, vẻ mặt bất lực nhìn đến Doãn Phi: "Sập nguồn rồi."
"Asiaaa!"
Mạch Linh ngồi trên xe cũng sốt ruột không kém, cô thấy nếu cứ kéo dài thì khách khứa sẽ hiểu lầm rồi gây thêm phiền phức, Mạch Linh đẩy cửa xe bước xuống, đi đến trước mặt Hiểu Đồng cũng Doãn Phi hối hả lên tiếng: "Bây giờ tôi sẽ chạy đến đó trước, rồi sẽ bảo người quay lại đón hai người có được hay không?"
Hiểu Đồng lo lắng nhìn xung quanh để tìm taxi, nhưng cũng chẳng nhìn thấy được một chiếc xe ô tô nào chạy qua, cô mím môi, nắm chặt lấy tay Mạch Linh: "Nhưng mà liệu như vậy có ổn không?"
"Không sao, nếu như chị không đến thì sẽ trễ giờ làm lễ mất."
"Được rồi, cô đi đi. Cẩn thận đấy nhé!" Doãn Phi gật đầu để cho Mạch Linh rời đi, còn mình với Hiểu Đồng thì ở đó đợi xe khác đến đón.
Mạch Linh choàng tay qua ôm lấy đuôi váy một mạch hướng đến đường dẫn đến bãi biển chạy đến, cô chẳng biết thời gian đã qua bao lâu, đến khi Mạch Linh vừa đến nơi thì không khí toàn bãi biển đã trở nên cực kì náo loạn. Cô đứng ở từ xa đã thấy Lục Thiên Mặc đang mắng chửi bọn thuộc hạ của mình, cô lập tức tiến đến bên cạnh hắn, dựa vào ngực hắn thở dốc.
"Em xin lỗi, tình hình như thế nào rồi."
Lục Thiên Mặc vui mừng ôm lấy cô, giọng nói cũng trở nên nhẹ nhõm hơn: "Bảo bối, em đã chạy đi đâu vậy. Có biết là anh lo lắng lắm hay không?"Mạch Linh với tay uống cạn ly rượu trên bàn, cô xua xua tay với Lục Thiên Mặc: "Xe của Doãn Phi bị hư giữa đường nên em phải chạy đến đây một mình, anh hãy cho người đến đón cô ấy đi."
Hắn đưa tay ấn ấn lau vài vệt mồ hôi trên trán cô, giọng nói thể hiện rõ mười phần ôn nhu: "Em đừng lo, anh sẽ cho người đến đón họ ngay. Còn bây giờ thì hãy mau vào trong, anh đã hoãn lại hơn mười phút rồi đấy."
Cô gật đầu, khoác tay lên cánh tay hắn tiến đến đứng ở trước cổng hoa hồng, người dẫn chương trình thấy cô dâu và chú rễ đã xuất hiện cũng liền cầm mic lên tiếng: "Kính thưa quan khách đã có mặt trong ngày hôm nay để chúc mừng cho hạnh phúc của Lục tổng và tiểu thư Mạch Linh, xin mời mọi người cùng đứng lên để đón nhân vật chính của chúng ta tiến vào lễ đường."
"Woa...Bụp...Bụp...Bụp..."
Hàng ngàn tiếng vỗ tay vang lên truyền đến từ hơn ba trăm chiếc bàn cưới dành cho khách đến tham dự, mỗi bàn gồm mười người, hơn ba trăm bàn vậy ắt hẳn phải hơn ba nghìn người, tất cả bọn họ đều vỗ tay để chào đón Lục Thiên Mặc và Mạch Linh đang sải bước dẫm lên thảm đỏ trải dưới nền cát mịn đi vào, trên gương mặt Mạch Linh vẫn treo một nụ cười tươi như hoa, mà người đàn ông nào đó đang đi bên cạnh cũng hạnh phúc không kém.
Suốt đường đi từ cổng hoa vào tận sân khấu lớn ngoài trời kia cũng phải mất gần ba phút, Lục Thiên Mặc đã căn dặn người đứng ở hai bên mép thảm đỏ rải hoa hồng theo từng động tác mà Mạch Linh đi qua, cánh hoa bay tản trong gió phất phới đẹp đẽ kia lại đáp vào ly rượu trên tay Hàn Ưng, khóe môi hắn cũng nở một nụ cười bỏ cuộc.
Phía trên bục cao, một chiếc bàn tròn rất lớn được đặt ở đó, phía trên gồm có bảy mươi chín chiếc ly cao chân đang xếp vào nhau thành một chiếc tháp khổng lồ, phía bên cạnh có có một chiếc bánh kem rất lớn mười hai tầng, tất cả đều được trang trí đến sắp xếp một cách tuyệt vời nhất, màn che phía sau sân khấu được dựng lên là một tấm mành bằng dây ruy-băng kim tuyến màu bạc sáng lấp lánh, bây giờ đã là năm giờ chiều, không khí ở ngoài biển thổi vào càng làm cho người ta cảm thấy trở nên vô cùng phấn khích. Người dẫn chương trình lại cầm micro nói tiếp.
"Bây giờ, xin mời Lục tổng và Lục phu nhân cùng chung tay rót rượu đi ạ."
Lục Thiên Mặc nhận lấy chai rượu từ tay thuộc hạ của mình, hắn nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Mạch Linh vào trong lòng bàn tay của mình, cùng nhau nâng chai rượu khổng lồ kia lên rồi đổ xuống từ chiếc ly cao nhất.
"Bảo bối, hôn lễ này em thấy có vừa ý hay là không?" Hắn ôn nhu quay sang thì thầm nói nhỏ bên vành tai cô, cánh tay còn lại vòng qua eo cô siết chặt.
Mạch Linh mỉm cười, nhìn dòng chất lỏng sáng óng ánh đang thi nhau truyền từ chiếc ly này sang chiếc ly khác: "Thật là quá sức tưởng tượng của em, em không ngờ rằng anh có thể mời hơn ba nghìn người đến đây như thế."
"Đây sẽ là hôn lễ đi vào thế kỉ của cả Hắc đạo, bà xã à."
Chai rượu vừa cạn, bảy mươi chín chiếc ly kia cũng vừa vặn được đổ đầy, không dư không thiếu dù chỉ một hạt nước.
Phía dưới hàng ghế dành cho bạn cô dâu, Lâm An Thư vẫn đưa mắt dõi theo người đàn ông đang ngồi xéo cô khoảng vài ba bước chân, cô vẫn chăm chú nhìn hắn, vẻ mặt kia thật rất bình thường, bình thường đến mức hắn đã xem như chưa từng xảy ra bất cứ chuyện gì. Lâm An Thư cô cũng không lí giải được tâm tình của mình ra sao, nhưng cô cảm nhận rằng cô muốn người đàn ông này luôn vui vẻ và quay trở lại đúng với bản chất yêu nghiệt của hắn giống như những gì mà cô đã được xem qua trên báo chí và truyền thông.
Lục Thiên Mặc rút trong túi áo ra một cái hộp gấm màu đỏ, bên trong là một bộ trang sức đá quý cao cấp được đúc luyện cực kì tinh xảo. Hắn cầm lấy sợi dây chuyền được thiết kế theo hình dạng của một thác nước hình chữ V được đính đây những hạt hồng ngọc sáng lấp lánh cùng với một chiếc vòng tay nhướn người đeo vào cho cô trước sự tán dương của mọi người.
"Hôn đi, hôn đi, hôn đi!"
Hàng loạt tiếng reo hò từ bên dưới phát lên, Hàn Ưng bỗng dưng đứng dậy khỏi ghế ngồi rồi lẩn vào dòng người đông đúc, Lâm An Thư cũng vội vàng chạy theo phía sau, cô rời khỏi lễ cưới trước đã rồi sẽ gọi điện tạ lỗi với Mạch Linh sau vậy. Ở trên sân khấu, Lục Thiên Mặc tiến đến gần luồn tay vào tóc Mạch Linh, giữ cho đầu cô được cố định.
"Bảo bối, anh yêu em."
Lời nói vừa dứt, đôi môi của hắn cũng vừa vặn muốn chạm vào môi cô, nhưng đã bị một giọng nói khác truyền đến: "Dừng lại."
Mọi người cùng nhau ồ ạt quay đầu lại phía cổng hoa rải đầy cánh hồng kia liền bắt gặp một người phụ nữ mặc trên người một chiếc đầm trắng ôm trọn lấy cơ thể cùng đường cong nóng bỏng, cô ta có một mái tóc dài màu vàng tây đến thắt lưng được uốn xoăn sóng phần đuôi tóc, gương mặt xinh đẹp cùng một cặp kính mát bản to đang mang chỉ để lộ đi phần dưới của khuôn mặt. Từ xa, Lục Thiên Mặc nhìn đến co cũng phải hoảng hốt vài giây, cô gái kia nện từng gót giày nhọn xuống tấm thảm đỏ rồi tiến đến chỗ hai người, cô ta chen vào ở giữa khoảng trống mà Mạch Linh và Lục Thiên Mặc đang đứng, đưa ngón tay đẩy gọng kính lên phía đỉnh đầu.
"Em không ngờ anh lại thay đổi lời hứa của mình mà đi lấy người phụ nữ khác, em vẫn luôn thắc mắc rằng em mất tích đã mấy năm tại sao anh lại không đi tìm, hoá ra là vì cô ta, anh vì cô ta mà phản bội em hay sao?"
Cả khán đường xôn xao lên inh ỏi, mọi người hoàn toàn không biết cô gái này là ai và có quan hệ gì với Lục Thiên Mặc, bọn họ chỉ biết rằng tình hình hiện tại của bọn họ rất căng thẳng, mà Lục Thiên Mặc cũng ngập ngừng không nói ra được lời nào. Mạnh Linh bất ngờ bị đẩy về sau, cô chỉ có thể đứng nhìn hai người bọn họ nói chuyện.
Người phụ nữ kia tiến đến đấm túi bụi vào người Lục Thiên Mặc, lời nói không giấu đi được sự trách hờn: "Lục Thiên Mặc! Anh nói đi, tại sao anh lại đối xử với em như vậy hả?"
"Tư Duệ, em vẫn còn sống sao? Thật sự là năm đó em đỡ đạn giúp anh, anh vốn đã nghĩ em chết rồi. Nhưng tại sao bây giờ lại..." Lục Thiên Mặc ngẩn người, hắn dường như đã quên mất rằng cô dâu của hắn đang đứng đằng sau, khách khứa cũng thi nhau làm loạn lên, đến khi bọn người Lô Tấn và đám thuộc hạ của hắn chạy đến thì giàn xếp lại cho mọi người giải tán thì đám đông kia mới ổn định.
Châu Tư Duệ vừa khóc vừa gật đầu như kiểu chấp nhận số phận, cô đưa cặp mắt đỏ hoe lên nhìn hắn: "Em may mắn thoát chết rồi phải rời đi một thời gian vì không muốn liên lụy đến anh, nhưng rồi sau đó vài trận nổ súng ập đến đã khiến em phải sang Thụy Điển, bốn tháng trước em vô tình nhìn thấy được bản vẽ của chiếc vương miện này nên đã hỏi được tung tích của anh. Nhưng không ngờ anh lại kết hôn cùng với một người phụ nữ khác."
Ánh mắt Lục Thiên Mặc nhìn cô ta tràn đầy sự thương xót, Châu Tư Duệ nhào vào lòng hắn rồi bật khóc nức nở, Mạch Linh cũng đỏ hoe mắt lùi về sau mấy bước, Rob và Lô Tấn muốn chạy đến đỡ cô nhưng bàn tay nhỏ bé đang run kia đã giơ ra chặn lại.
Mạch Linh tiến đến gần Lục Thiên Mặc, bắt hắn phải nhìn vào mắt mình, trong lòng hắn vẫn ôm chặt cô gái kia, cô chớp hàn mi dài cong vút, một giọt nước lấp lánh cũng từ khoé mắt chảy ra.
Lục Thiên Mặc đưa tay muốn lau nước mắt cho cô, hắn đẩy Châu Tư Duệ sang một bên, xoay hai vai cô về phía mình: "Bảo bối, anh xin lỗi! Em đừng khóc nữa, đừng khóc nữa có được không?"
Cô vẫn không chịu lên tiếng nói gì, nước mắt vẫn chảy dài, hai bàn tay thon thả đưa lên tháo chiếc vương miện trên đầu xuống, mạnh tay quăng đi trước sự ngỡ ngàng của mọi người, chiếc vương miện đắt giá kia đáng thương bị quăng đến bung tróc vài viên đá trên đó. Mạch Linh nắm chặt hai tay thành đấm nắm lấy chiếc áo cưới của mình rồi xoay người chạy đi.