Editor: Masha
“Mau mời hắn tiến vào.” Ngô Hoàng Hậu ngồi thẳng nói.
Ân Bình Quận Vương Triệu Cửu năm nay mới hai mươi hai tuổi, tuổi phong nhã hào hoa. Hắn tướng mạo anh tuấn, làn da trắng nõn, một bộ dáng quý công tử sống trong nhung lụa. Sau khi hắn tiến điện, hành lễ nói: “Nhi thần bái kiến mẫu hậu, dì.”
Ngô Hoàng Hậu cười nói: “Ngươi trở về thì tốt, hình như gầy đi chút. Đã đi qua chỗ phụ hoàng ngươi bên kia?”
Triệu Cửu cung kính nói: “Vừa mới từ chỗ phụ hoàng lại đây, phụ hoàng hỏi lần này chính sự làm được như thế nào. Nhi thần nói bất quá là một ít quan viên tham ô, chỉ cần điều tra rõ sự thật, liệt kê danh sách báo cho triều đình là được, không tính là việc khó.”
Ngô Hoàng Hậu vừa lòng gật đầu. Triệu Cửu tâm tư lung lay, Hoàng Thượng cũng tương đối thích hắn. So sánh với hắn Triệu Lang là cái hũ nút, không làm cho người ta thích như vậy. Chẳng qua lúc trước Hoàng Thượng hỏi bà, bà thân là quốc mẫu, không thể bất công. Tuy không phải thân tử, nhưng rốt cuộc dưới gối bà lớn lên, bà đương nhiên hy vọng Triệu Cửu có thể bước lên ngôi vị hoàng đế.
Ngô thị biết Triệu Cửu và Hoàng Hậu hai mẹ con nhất định có chuyện muốn nói, mình không tiện ở đây, liền đứng dậy cáo từ trước.
Chờ bà đi rồi, Triệu Cửu nhìn nhìn tả hữu Ngô Hoàng Hậu. Ngô Hoàng Hậu bình lui mọi người, hắn mới quỳ trên mặt đất nói: “Mới vừa rồi dì ở chỗ này, nhi thần không phương tiện giảng giải. Nhi thần ở Dương Châu tra án, tra được quan viên địa phương tham ô, bằng chứng đã có, số tiền liên quan khổng lồ. Hơn nữa cậu cũng liên lụy trong đó.”
Ngô Hoàng Hậu tay bỗng nhiên nắm chặt, khiếp sợ nói: “Ngươi nói cái gì? Chuyện này có quan hệ với hắn như thế nào?”
Triệu Cửu biểu tình ngưng trọng nói: “Lúc nhi thần mới vừa biết cũng thập phần khiếp sợ, còn tưởng rằng tra sai rồi. Mà khi quan viên giao lên sổ sách, bên trong tinh tường viết số lượng lui tới cùng cậu. Bọn họ đem tiền tồn ở địa phương làm tiền công vụ, sau đó dùng tay chân tin tưởng phát ra ngoài. Nhi thần không thể ra chủ ý, mới trở về xin chỉ thị ngài.”
Ngô Hoàng Hậu nhắm mắt lại, ngón tay nắm chặt đường viền áo. Nàng không ngờ Ngô Trí Văn thế nhưng không nghe bà khuyên bảo, vì vơ vét của cải không tiếc xúc phạm quốc pháp, liên lụy đến án tham ô ở Dương Châu. Chuyện này nếu bị thông báo thiên hạ, bà và Triệu Cửu đều sẽ bị liên lụy.
Hoàng Thượng ức chế ngoại thích lần nữa, tuyệt sẽ không khinh xuất tha thứ việc này.
“Ngươi có thể nghĩ ra biện pháp bổ cứu gì không? Có thể để hắn bổ sung số tiền đó không?” Ngô Hoàng Hậu gấp giọng hỏi.
Triệu Cửu bái nói: “Sổ sách phải giao cho Hình Bộ, giấu chỉ sợ là giấu không được. Hơn nữa người hoàng thành tư đang âm thầm nhìn chằm chằm mỗi tiếng nói, mỗi cử động của nhi thần, nếu là làm giảsổ sách, chỉ sợ sẽ bị bọn họ phát hiện. Mẫu hậu có kiến nghị gì tốt không? Sổ sách mấy ngày nữa liền phải giao lên rồi.”
Hắn nói xong, ngước mắt nhìn biểu tình Ngô Hoàng Hậu một chút, cố ý không đề cập đến chuyện tối nay hắn muốn đi bái phỏng Cố Hành Giản. Ngô Hoàng Hậu thần sắc đông cứng, một hồi lâu mới chậm rãi nói: “Mấy năm trước Cố tướng thiếu bổn cung một ân tình, ngươi đi tướng phủ hỏi một chút hắn có biện pháp gì. Nếu có thể giữ được cho cậu ngươi một cái mạng, vậy là đủ rồi.”
“Vậy nhi thần liền đi tướng phủ.” Triệu Cửu bái biệt Ngô Hoàng Hậu, cung kính từ trong điện rời khỏi. Hắn nhấp khóe miệng, không nghĩ đến Ngô Hoàng Hậu còn để lại một chiêu như vậy, lần này Cố Hành Giản không muốn hỗ trợ cũng phải hỗ trợ. Hắn thỏa thuê đắc ý mà khoanh tay đi hướng ngoài cung, vệ từ đi theo phía sau hắn, một hàng bảy tám người, rất đáng chú ý.
Chờ đến ngoài cửa chính, người ngự mã phòng đắt ngựa đưa cho bọn họ. Triệu Cửu lênngua75, dặn dò tả hữu: “Không thể lại giống như khi tiến vào đô thành.”
Tả hữu vâng dạ, bọn họ mới phi về hướng tướng phủ ở Dụ Dân Phường.
……
Cố Hành Giản đi vào sân viện Cố Gia Huyên ở, ngoài cửa hai gốc hồng mai kết đầy đóa hoa ở đầu cành, nhìn từ nơi xa như ráng mây gấm lụa. Trong phòng có tiếng khóc nhỏ vụn.
Nam bá đang ôn nhu an ủi: “Huyên cô nương, ngài mau dừng khóc. Có gì ủy khuất cứ nói ra, ta nghe đây.”
“Nữ nhân kia chính là muốn đuổi ta đi. Nàng dựa vào cái gì!” Cố Gia Huyên vừa khóc vừa nói, nước mắt không ngừng lăn xuống từ hốc mắt. Nàng cảm thấy thực ủy khuất, dường như đô thành lớn như vậy, thế nhưng không có chỗ dung thân cho nàng.
Cố Hành Giản đi vào, Cố Gia Huyên nhìn thấy hắn, lập tức bổ nhào vào trong lòng hắn, khóc càng lớn tiếng: “Ngũ thúc cần phải làm chủ cho ta. Ta không muốn đi thôn trang.”
Cố Hành Giản nắm bả vai nàng, kéo nàng từ trong ngực mình ra, nhìn thấy trên tú lệ khuôn mặt đều là nước mắt, đáng thương hề hề. Hắn tìm cái ghế ngồi xuống, hỏi: “Đêm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ta nghe nói Tần La động thai khí.”
Cố Gia Huyên ánh mắt lóe lên một chút, cúi đầu nói: “Ta, ta cũng không biết. Lúc ấy trong phòng chỉ có một mình Cố Gia Thụy, ma ma cũng không biết đi nơi nào. Chính nó làm đổ ly nước nóng đó, ma ma và thị nữ bên cạnh Tần La đều nói do ta không xem chừng nó. Ta nhìn thấy cha giữ gìn đôi mẫu tử kia như vậy, liền cùng hắn ầm ĩ vài câu. Cha muốn đánh ta, Tần La tới khuyên, ta không cẩn thận đẩy nàng, nàng liền ngã ở trên giường……”
Cố Hành Giản lẳng lặng nghe nàng nói, trên mặt không có biểu tình gì. Hắn là người hỉ nộ không biều hiện ra, thời đểm không nói lời nào liền mang theo cỗ uy nghiêm. Cố Gia Huyên dưới ánh mắt hắn, thanh âm càng ngày càng nhỏ, cuối cùng nước mắt cũng ngừng.
Nàng vừa nức nở vừa nói: “Ngũ thúc, ta thật sự, thật sự không phải cố ý.”
Cố Hành Giản nhìn nữ hài trước mắt cúi đầu xoa xoa bàn tay, nghĩ đến mẫu thân nàng mấy năm trước qua đời, nàng còn chưa được bao lớn, ở linh đường khóc đến tê tâm liệt phế, làm người đau lòng. Hắn đối với nữ hài nhi tương đối khoan dung, liền nhàn nhạt nói: “Gia Huyên, ngươi đã mười ba tuổi, không phải tuổi có thể tùy hứng làm bậy nữa rồi. Lúc ấy trong phòng chỉ có hai người các ngươi?”
Cố Gia Huyên gật đầu: “Lúc ta đi vào, liền phát hiện nó ở trên giường, trong phòng một người cũng không có. Ta còn cảm thấy kỳ quái, cả nhà đều xem Cố Gia Thụy như bảo bối, sao có thể để nó ở một mình? Hơn nữa ly nước nóng trước khi ta đi vào vẫn còn tốt…… Lúc ấy ta chỉ ngồi ở bên cạnh, không coi chừng nó, ta cũng không biết sẽ như vậy!”
Nghe nàng nói thế, Cố Hành Giản biết chuyện này không phải là ngoài ý muốn. Ngày thường bên cạnh Cố Gia Thụy đều có hai ma ma, một nhũ mẫu, sao có thể đơn độc ở chung cùng Cố Gia Huyên có địch ý với bé? Trừ phi cố ý làm việc này. Kế này được lợi lớn nhất hẳn là Tần La, nhưng hắn biết rõ cách Tần La làm người, cho dù cùng Cố Gia Huyên mâu thuẫn tầng tầng, cũng tuyệt không dùng ra thủ đoạn dơ bẩn như vậy.
A huynh phỏng chừng bị tức đến hồ đồ, cũng không muốn nghe Cố Gia Huyên giải thích, cho nên không tìm hiểu rõ ràng. Trong nhà có tiểu nhân châm ngòi ly gián như vậy, tuyệt không phải chuyện tốt.
Hắn nhìn về phía Cố Gia Huyên, nghiêm mặt nói: “Vô luận như thế nào, ngươi đều bình tĩnh tự mình ngẫm qua. Tần La là mẫu thân ngươi, nàng tuy không có công sinh dưỡng ngươi, nhưng mấy năm nay lo liệu trong nhà, chịu thương chịu khó. Cha ngươi và tổ mẫu ngươi đều tìm không ra nửa điểm sai lầm. Huống chi, nàng chưa từng khắt khe ngươi. Chờ ngươi nghĩ kỹ, ta lại đưa ngươi về Cố gia nhận lỗi.”
Cố Gia Huyên cắn chặt môi không nói lời nào. Cố Hành Giản cũng không nhiều lời nữa, đứng dậy đi ra ngoài.
Nam bá vừa rồi vẫn luôn ở bên cạnh nghe, giờ phút này đi đến trước mặt Cố Gia Huyên, ôn nhu nói: “Huyên cô nương, tướng gia cũng là vì tốt cho ngài. Ngài ngẫm lại xem, đã sắp đến tuổi nghị thân, nếu bị người ta biết ngài và nhị phu nhân không hợp, cũng không dám muốn ngài làm tức phụ, ngài nói có phải hay không? Bách thiện hiếu vi tiên (trăm đều thiện hiếu đứng đầu), trong nữ học ngài hẳn đã học qua. Nhị phu nhân luôn luôn ôn nhu khoan dung, sẽ không so đo cùng ngài.”
“Nam bá……” Cố gia huyên lẩm bẩm hỏi, “Ngũ thúc thật sự đưa cô mẫu đến thôn trang? Bởi vì nữ nhân kia?”
Nam bá trịnh trọng gật đầu: “Tướng gia chính là rất thương yêu phu nhân, so Nhị gia đối với Nhị phu nhân còn hơn. Huyên cô nương cũng đừng gọi phu nhân như vậy, tướng gia nghe thấy sẽ tức giận.”
Cố Gia Huyên tức khắc như sương đánh cà tím. Cha nàng và Ngũ thúc nàng đều thua trên tay nữ nhi thương hộ, hơn nữa Hạ Sơ Lam và Tần la khác nhau rất nhiều. Hạ Sơ Lam tuy là xuất thân thương hộ, trên người một chút không phóng khoáng cũng không có. Khí chất của nàng đạm nhiên xuất trần, thập phần đặc biệt.
……
Tư An và Lục Bình đi tiễn đưa trở về, liền vào trong phòng Hạ Sơ Lam hồi bẩm tình huống. Hạ Sơ Lam dựa vào trên giường, đắp mền nhung, Triệu ma ma lại làm bình nước nóng sưởi ấm cho nàng.
Nói xong việc tiễn đưa, Lục Bình giao sổ sách cho Hạ Sơ Lam, sau đó nói: “Tiểu nhân cẩn thận hỏi vương tam nương và mấy phòng thu chi, Nhị gia xử lý sinh ý rất khá, cũng không lại để Nhị phu nhân nhúng tay quản nội trạch. Chẳng qua Vương Tam Nương dù sao cũng là hạ nhân, Hạ gia vẫn cần chủ mẫu mới được.”
Hạ Sơ Lam ở đô thành, đối với chuyện trong nhà ngoài tầm tay với, trước mắt thật sự không tuyển được người tốt. Vốn còn trông cậy vào Tiêu Âm có thể giúp trong nhà chia sẻ một ít, nhưng lần trước sau khi xảy ra chuyện, nàng liền hồi Tiêu gia tĩnh dưỡng, có thể trở về hay không cũng không dám nói.
Hạ Sơ Lam lật sổ sách xem, Tư An ngồi bên cạnh chậu than thêm than củi, nói: “Cô nương, Tứ cô nương đi Dương Châu đã mấy tháng, nô tỳ cảm thấy có phải có chuyện gì hay không?”
“Nếu có việc Nhị phòng sẽ không bình tĩnh như vậy.” Hạ Sơ Lam nhàn nhạt nói. Miệng nàng nói như vậy, trong lòng lại biết, Hạ Sơ Thiền tâm cao ngất, chỉ sợ sớm muộn gì sẽ trêu chọc ra tai họa.
Lúc này Cố Hành Giản vào.
Tư An và Lục Bình vội vàng hành lễ với hắn, cũng không dám ở trong phòng lâu, cáo lui ra ngoài.
Hạ Sơ Lam vốn đang dựa nghiêng vào trên giường, phía sau lót rất nhiều gối mềm, nhìn thấy hắn tiến vào, liền đứng dậy hỏi: “Tướng gia, Huyên cô nương không có việc gì đi?”
Cố Hành Giản ngồi vào bên cạnh nàng, thấy trên bàn để sổ sách, thay nàng đắp kín mền nhung bị rơi xuống: “Không có việc gì. Ta nói nàng hai câu, nhưng việc này có kỳ quặc.” Cố Hành Giản liền đem lời Cố Gia Huyên nói cho Hạ Sơ Lam, sau khi Hạ Sơ Lam nghe xong nói: “Tần tỷ tỷ không phải là người như vậy, nhất định là người bên cạnhi nàng động tâm tư gì. Người này rắp tâm hại người, tuyệt không thể tiếp tục lưu lại Cố gia.”
“Ta sẽ điều tra rõ.” Cố Hành Giản gật đầu nói.
“Chuyện nội trạch, tướng gia không tiện nhúng tay. Vẫn là giao cho ta tra đi? Trước không kinh động bọn họ, để tránh rút dây động rừng.”
Tần La tính tình hơi mềm, lần này lại động thai khí, giao cho Hạ Sơ Lam xác thực càng thích hợp. Cố Hành Giản đáp ứng, Hạ Sơ Lam lại bắt lấy cánh tay hắn nói: “Tần tỷ tỷ bụng lớn như vậy, bây giờ động thai khí, nghiêm trọng không? Ta muốn đi xem nàng.”
Cố Hành Giản nhìn nhìn ngón tay nàng nhỏ bé bắt lấy cánh tay mình, sau đó mới nói: “Không cần lo lắng, nếu thực nghiêm trọng, cố gia đã phái người tới. Ta bảo Sùng Minh đi qua trước, chờ thân thể nàng lanh lẹ chút, lại đi cũng không muộn.”
Hiện tại Hạ Sơ Lam đích xác ra cửa còn khó khăn, liền gật đầu, buông tay ra. Làn da nàng trắng muốt, nhìn sát vào xem, phảng phất như có ánh sáng. Hai cánh môi, bởi vì hành kinh, không có huyết sắc. Cố Hành Giản duỗi tay kéo nàng vào trong lòng ngực, vuốt ve gương mặt nàng, cúi đầu hôn môi nàng.
Hơi thở hắn hồn hậu sâu xa, làm người an tâm. Hạ Sơ Lam không biết vì sao hắn đột nhiên hôn mình, hai mắt mở to một lát, liền chậm rãi nhắm lại. Nàng thích hắn hôn, kéo dài thật dài, không phải bá đạo đoạt lấy, mà là loại ôn nhu có thể gọi người sa vào trong đó.
Thời điểm cùng hắn hôn môi, có thể cảm nhận được hắn thật thích mình.
Cố Hành Giản nâng mặt nàng, nỗ lực muốn làm nhuận hồng hai mảnh môi mỏng kia. Chẳng qua dần dần lệch khỏi ước nguyện ban đầu, đè nàng ở trên giường, tay sờ bên hông nàng.
Nhiều năm như vậy, cuối cùng hắn đã biết chỗ tốt của nữ nhân. Nhu hòa như nước, mềm mại như hoa, vừa chạm vào liền không thể thu tay lại. Hắn vốn tưởng duyên cớ do từ trước giờ không chạm qua nữ nhân. Nhưng hắn nghe xong a huynh nói, lại đi lật những bí diễn đồ đó, chỉ cảm thấy chuyện gì cũng không để vào mắt, trong đầu chỉ có bộ dáng nàng.
Trong phòng hơi thở hỗn loạn, còn có loáng thoáng thanh âm rên rỉ yêu kiều. Tư An căng da đầu ở bên ngoài nói: “Tướng gia, có người cầu kiến. Hình như là Ân Bình Quận Vương.”
Bên trong an tĩnh một lát, truyền đến thanh âm Hạ Sơ Lam mềm nhẹ nói chuyện. Một lát sau, Cố Hành Giản mới từ trong phòng ra, mặt vô biểu tình đi phòng bên cạnh.