Sủng Trong Lòng Bàn Tay

Chương 74



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Masha

Hắn duỗi tay qua, bắt được bàn tay tinh tế trắng nõn kia. Lòng bàn tay quả nhiên ướt đẫm một mảnh, hắn không nhịn được cười. Hạ Sơ Lam vốn muốn rút tay về, không thắng nổi sức lực của hắn, bị hắn vững vàng cầm lấy, lại nghe tiếng hắn cười nhẹ, có chút buồn bực.

Thành thân chuyện lớn như vậy, hắn không những không khẩn trương, còn cười nhạo nàng?

Cố Hành Giản chỉ cảm thấy mình hình như bắt được móng vuốt của một con mèo nhỏ không an phận, vẫn luôn trong lòng bàn tay hắn cào a cào, hơi thở hắn hơi không xong.

“Ai nha, xem tướng gia chúng ta rất thích tân phu nhân, ngồi trên giường còn muốn nắm tay đâu.” Tôn bà mối phát hiện động tác của hai người, lớn tiếng nói.

Toàn bộ người trong phòng đều nhìn lại đây, Cố Hành Giản sững sờ, trên tay thoáng buông lỏng, bàn tay nhỏ bé tựa như con cá tránh thoát, lập tức rút lại.

Đến giờ lành, Tôn bà mối và Trung Nghĩa Bá phu nhân thắt hai thất lụa màu thành đồng tâm kết (*), hai bên nút kết chừa ra một đoạn lụa cho hai bên nam nữ, ngụ ý bách niên hảo hợp. Sau đó Cố Hành Giản cầm mộc bài hòe mộc, một đầu đồng tâm kết treo trên thẻ bài, một đầu khác do Hạ Sơ Lam nắm. Cố Hành Giản đi đến, cùng Hạ Sơ Lam mặt đối mặt, đến tiền đường hành lễ.

Tân nhân đến nhà chính, Trung Nghĩa Bá phu nhân dùng cân đòn lật khăn voan, trên chính đường phát ra tiếng ủng hộ. Hạ Sơ Lam biết bọn họ cũng mặc kệ xấu hay đẹp, vì lấy tặng vật, khẳng định là hô tốt. Hai mắt nàng cũng không dám loạn nhìn, dưới sự chỉ dẫn của Tôn bà mối, quỳ xuống trước thần minh và bài vị tổ tiên, hướng bọn họ bố cáo mình đã trở thành thành viên Cố gia. Sau khi quỳ xong, theo thứ tự hướng trưởng bối cố gia hạ bái.

“Thỉnh tân nhân bái, thiên thần chỉ Đông Vương Công Tây Vương Mẫu, nhất bái, nhất bái.

Thỉnh tân nhân bái, bổn gia cấm kỵ Long Thần giếng bếp môn quan, nhất bái, nhất bái.

Thỉnh tân nhân bái, hết thảy thần chỉ bổn gia phục sự hương khói, nhất bái, nhất bái.

Thỉnh tân nhân bái, cao tổ tổ phụ tổ bà cha mẹ chồng, nhất bái, nhất bái.

Thỉnh tân nhân bái, đường công cô trong ngoài chư thân tôn trưởng, nhất bái, nhất bái.”

Hạ Sơ Lam căn bản không phân rõ ai là ai, đầu váng mắt hoa, chỉ nghe chỉ thị của Tôn bà mối môt lần lại một lần bái. Phía trước là cố lão phu nhân, phu thê Cố Cư Kính, sau đó là Cố Tố Lan. Ả tạm thời từ thôn trang đến, cả người tuy trang phục lộng lẫy, lại tử khí trầm trầm.

Cố Hành Giản nhìn ả một cái, cả người ả run lên, miễn cưỡng tươi cười.

Chờ đến khi bái xong rồi, đảo ngược lại, Hạ Sơ Lam dắt Cố Hành Giản hồi động phòng. Tầm mắt hai người rốt cuộc chạm nhau, trong mắt hắn mang theo ý cười ranh mãnh, nàng thực nhanh dời ánh mắt. Nàng đương nhiên biết trang dung khó coi, nhưng nàng cũng không có cách nào.

Phu thê giao bái, nam ở đông, nữ ở tây. Nàng bái trước, Cố Hành Giản lại đáp lễ. Nữ tử phải bái bốn lần, nam tử chỉ cần bái hai lần, ngụ ý lấy phu vì thiên, lấy phu vì quý.

Đối bái xong rồi, bọn họ một lần nữa ngồi lại trên giường, Tôn bà mối và Trung Nghĩa Bá phu nhân vung lên giường vàng bạc, tiền và các loại quả, trong miệng còn niệm một đoạn diễn văn chuyên dụng cho rải trướng. Những thứ đó như mưa to ào ào rơi phía sau bọn họ, Hạ Sơ Lam hơi hơi nghiêng đầu nhìn Cố Hành Giản, mày của hắn gần như không thể phát hiện mà hơi nhăn lại. Người này thích sạch sẽ, giường lộn xộn như vậy, chắc hẳn hắn không muốn ngủ.

Rải trướng xong, ngay sau đó là lễ hợp cẩn. Chén rượu dùng hồng lục đồng tâm kết nối liền, sau khi uống xong, ném chén rượu dưới giường. Lúc Hạ Sơ Lam ném dùng lực hơi mạnh, chén rượu của nàng bắn bay ra ngoài, nàng cảm thấy hơi quẫn bách, Tôn bà mối vội vàng nói: “Đây chính là dấu hiệu tốt a, về sau phu nhân cấp cho tướng gia thêm rất nhiều nhi tử.”

Hạ Sơ Lam cúi đầu, chỉ cảm thấy đầu ngón tay nóng lên. Sau đó Trung Nghĩa Bá phu nhân tiến lên, các của đôi tân nhân một sợi tóc, dùng dây cột tóc cột vào cùng nhau, đặt ở đầu giường.

Đến tận đây, trình tự chủ yếu của hôn lễ đã hoàn thành, chỉ còn lại yến khách và viên phòng. Người trong phòng đều lui ra ngoài, lưu hai người bọn họ cùng một chỗ. Trước khi đóng cửa, Tôn bà mối mỉm cười nhắc nhở: “Tướng gia cũng đừng quên còn phải đi ra ngoài đáp tạ khách khứa đến chúc mừng, đừng trì hoãn quá lâu.”

Cố Hành Giản đáp một tiếng, bà đóng cửa lại, giống như đem tất cả náo nhiệt ồn ào náo động đều chắn bên ngoài. Đất trời một phương này, chỉ còn lại hai người bọn họ. Mùa đông khắc nghiệt, trên trán Hạ Sơ Lam tất nhiên ra mồ hôi. Nàng cùng người này là danh nghĩa phu thê, quan hệ nam nữ thân mật nhất trên đời.

Cố Hành Giản đứng dậy đi đến giá đạt chậu nước bằng đồng, cầm một cái khăn lại đây, đi đến trước mặt Hạ Sơ Lam. Hạ Sơ Lam ngẩng đầu nhìn hắn, hắn duỗi tay nắm chiếc cằm tinh tế của nàng, cẩn thận giúp nàng lau hết trang dung dày nặng trên mặt. Trang dung này thật sự khó coi, ngăn trở hết hoa dung nguyệt mạo của nàng, bất quá như vậy cũng tốt, người ngoài đều không nhìn thấy.

Hạ Sơ Lam nhắm mắt lại, cảm giác được hắn tiểu tâm cẩn thận lau chùi để tránh thương tổn làn da non mềm của nàng, chẳng qua trang dung quá mức dày nặng, hắn tới tới lui lui vài lần, mới lau sạch sẽ mặt nàng. Chờ đến dung mạo thật của nàng lộ ra, Cố Hành Giản vừa lòng gật đầu: “Cuối cùng cũng biến đẹp.”

Cằm Hạ Sơ Lam bị hắn nắm, không thể né tránh, chỉ có thể nhìn đôi mắt hắn, buồn bực nói: “Hóa ra ngài cũng là trông mặt mà bắt hình dong.”

“Ân. Bị sắc đẹp phu nhân mê hoặc.” Cố Hành Giản cũng không phủ nhận, cúi đầu bắt được môi nàng.

Vừa mới bắt đầu hắn chỉ nhẹ nhàng nghiền môi nàng, sau đó hơi thở càng thêm dồn dập, đơn giản ngồi ở mép giường, ôm cả người nàng vào trong lòng, gấp không chờ nổi mà cạy hàm răng nàng. Trừ bỏ quyền lực, hắn chưa từng khát vọng cái gì như vậy. Nữ tử này dường như đốt một ngọn lửa lớn trong nội tâm hắn, thiêu đốt sạch sẽ lý trí và khắc chế của hắn.

Hạ Sơ Lam đổ vào long hắn, lưng và eo bị hắn giam cầm, chỉ cảm thấy sức lực người này thật lớn, hoàn toàn không giống thư sinh nhu nhược.

Nàng bị hôn đến không thở nổi, tơ bạc chảy xuống khóe miệng, cả người xụi lơ trong ngực hắn. Trong trí nhớ nguyên chủ lưu lại, nàng vẫn luôn như người ngoài, cho nên nguyên chủ và Lục Ngạn Viễn qua lại, nàng không hề đồng cảm. Nhưng hiện tại người nam nhân này hôn nàng là chân thật, mu bàn tay hữu lực của hắn, ngực rắn chắc, còn có đầu lưỡi làm loạn trong miệng nàng, đều làm nàng ý loạn tình mê.

Chờ Cố Hành Giản phát giác hô hấp của nàng càng lúc càng dồn dập, cơ hồ không thở nổi, mới buông ra đầu lưỡi nàng, để nàng lấy lại hơi thở. Thân thể của nàng run rẩy lợi hại, hắn vừa rồi quả thực không biết khắc chế, như cuồng phong sóng lớn, dọa đến nàng rồi.

Hắn đưa tay vuốt nhẹ lưng nàng, lẳng lặng chờ nàng bình phục.

Nàng ở tuổi này với nữ tử bình thường không tính là nhỏ, nhưng đối với hắn mà nói, vẫn là quá nhỏ. Hơn nữa thân mình mẫn cảm như vậy, hoàn toàn không có bộ dáng đã từng nếm trải. Hắn quả thực hoài nghi, ba năm trước đây người ở Tuyền Châu cùng Lục Ngạn Viễn lưu luyến triền miên không phải nàng.

Hắn đã điều tra rành mạch chuyện của nàng và Lục Ngạn Viễn, tuy rằng không biết bọn họ cụ thể đến bước nào rồi, nhưng lấy tính cách Lục Ngạn Viễn, khẳng định không thể thiếu hành động thân mật. Hắn không nói, đại biểu chuyện cũ hắn sẽ bỏ qua. Nhưng ai cũng không thể tranh đoạt cùng hắn. Hắn sớm thỉnh thánh chỉ, cố ý tính toán tốt thời gian, chờ đến ngày ấy Lục Ngạn Viễn trở về vừa vặn tuyên đọc. Vì chính là làm Lục Ngạn Viễn hiểu được, cái gì kêu lỡ mất dịp tốt.

Mà hiện giờ nhân nhi ở trong ngực hắn, hoàn toàn thuộc về hắn. Nàng ngày thường dáng vẻ không sợ trời không sợ đất, ở trước mặt hắn thật sự dịu ngoan. Giống như mèo con a huynh đưa hắn trước kia, cả ngày đi theo bên cạnh hắn, lúc hắn đọc sách liền nhảy lên đầu gối hắn nằm sấp, lông xù xù sờ mềm mịn, thật sự quá chọc người trìu mến.

Hắn thậm chí bắt đầu nảy sinh một ý niệm, về sau sủng nàng, nàng nghĩ muốn cái gì hắn đều sẽ cho.

Ngoài cửa Sùng Minh thúc giục một tiếng, nói khách khứa chờ đến nóng nảy. Cố Hành Giản mới ôm Hạ Sơ Lam đến bên cạnh, sờ sờ sườn mặt nàng đỏ ửng, đứng dậy nói: “Chờ ta trở lại.”

Trong lòng Hạ Sơ Lam đột nhiên hơi không muốn hắn trở lại. Bất quá là hôn môi, nàng cũng đã quân lính tan rã, nếu đến buổi tối…… Nàng không bị ăn sạch sẽ mới là lạ. Vừa rồi nàng tựa hồ cảm giác được một cỗ cường thế và dục vọng chiếm hữu ngày thường không để lộ ra, so sánh với Lục Ngạn Viễn, quả thực chỉ có hơn chứ không kém.

Nhưng nàng không chán ghét, thậm chí còn hơi thích.

Sau khi Cố Hành Giản đi rồi, Tư An và Triệu ma ma tiến vào hầu hạ. Hai người nhìn trang dung trên mặt Hạ Sơ Lam đã tẩy hết, môi vừa hồng vừa sưng, hai má đỏ bừng, sóng mắt như nước, liền đoán được vừa rồi Cố Hành Giản ở trong phòng cọ sát không ra, rốt cuộc là làm gì.

Triệu ma ma thở dài, nam nhân lớn tuổi hóa ra cũng nóng vội như vậy. Bà và Tư An cởi từng tầng hôn phục đại gả của Hạ Sơ Lam, đỡ nàng đi tịnh thất phía sau tắm gội. Hạ Sơ Lam mệt mỏi một ngày, tinh thần vẫn luôn căng thẳng, thật vất vả thả lỏng, đầu tựa vào thùng tắm thiếu chút nữa đã ngủ.

Triệu ma ma không ngừng dùng tay thử nước ấm, nhẹ giọng nhắc nhở: “Trời lạnh, cô nương cũng đừng ngủ mất, cẩn thận cảm lạnh.”

Lúc này Hạ Sơ Lam mới cố gắng giữ vững tinh thần, rửa sạch sẽ cả người, đứng từ thùng tắm lên.

Phòng này lần trước nàng đã tới, nhưng lúc ấy không nhìn kỹ. Trong phòng dùng đơn bình cự phúc, bình phong sơn thủy cách thành hai bên. Phòng ngủ tựa hồ được mở rộng thêm, tất cả gia cụ bài trí cũng là mới tinh. Hôm qua Trung Nghĩa Bá phu nhân mang theo Tư An và Triệu ma ma tới tân phòng, trước đem đồ dùng của nàng thả vào, cho nên cách bài trí lộ ra chút cảm giác quen thuộc.

Cách giường không xa bày thêm thêm một tòa trang đài, còn lớn hơn án thư của nàng, bày một mặt gương đồng thật lớn, trên đài còn có gương lược sơn đen lớn lớn bé bé, hình như là nguyên bộ. Hoa văn trên mặt là mẫu đơn phượng hoàng, ngụ ý cát tường, chế tác thập phần tinh tế.

Hiện giờ nghề sơn còn chưa quá thông dụng, cho nên còn thắng cả hoàng kim, sánh ngang cùng ngọc khí. Mà một bộ này là cấp bậc cống phẩm. Hạ Sơ Lam biết Hạ gia không có vật như vậy, nhất định là Cố Hành Giản vì nàng chuẩn bị.

Hôm qua Trung Nghĩa Bá phu nhân từ tân phòng trở về, liền nói với nàng về trang đài này. Cho dù đồ trang sức, son phấn nhiều ít bao nhiêu đều có thể chứa được. Nàng kỳ thật không yêu trang điểm, trang sức lại rất nhiều. Nữ tử vì người mình thích mà trang điểm, xem ra phu quân nàng hy vọng nàng điểm trang nhiều hơn.

Hạ Sơ Lam thay đổi áo ngoài màu đỏ tán hoa, ngồi dựa ở sườn đông giường, trên giường có bàn nhỏ, mặt trên bày bàn cờ, hình như là tàn cục. Chơi cờ nàng biết một ít, nhưng không hề tinh thông. Chơi cùng Hạ Tĩnh Nguyệt vài lần, mỗi lần đều bị nàng ấy giết đến không còn manh giáp. Sự tình nàng không am hiểu kỳ thật rất nhiều, không bằng mấy tỷ muội trong nhà.

Triệu ma ma và Tư An giúp nàng làm tóc, nàng lại nhìn nhìn khắp nơi. Giường cũng đã đổi qua, so với lần trước lớn hơn rất nhiều, có thể ba bốn người nằm cũng không thấy chật. Bọn họ hai người, thay giường lớn như vậy, là sợ tư thế ngủ của nàng không tốt sao?

Lúc này có người gõ cửa, Tư An vội vàng đi qua mở cửa. Bọn thị nữ bưng mâm tiến vào, bày trên bàn tròn. Có mứt hoa quả khắc hoa, ba món ăn quý, chim cút, ba món canh, cua ủ cam, bánh hấp nướng. Đại khái là đồ ăn ngon trong yến tiệc tối nay phân lại đây, còn có một bình rượu nóng ấm người.

Hạ Sơ Lam đói bụng một ngày, lập tức mười ngón tay hoạt động, còn uống vài chén rượu. Nàng bình thường cũng không uống rượu, vừa uống liền đỏ mặt. Nhưng uống rượu có thể thêm can đảm, hiện tại nàng cần cái này.

……

Tiền đường ăn uống linh đình, quan viên quen biết tụ lại một chỗ nói chuyện phiếm. Mấy quan viên Hộ Bộ lần trước đến tướng phủ tụ lại bên nhau, nói về tiểu lang quân nhìn thấy hôm đó: “Các ngươi nói, tướng gia không phải hảo nam sắc sao? Như thế nào nhanh như vậy liền đón dâu. Tiểu quan kia chắc không thể dưỡng ở trong phủ.”

“Tân phu nhân này bất quá là nữ nhi thương hộ, tướng gia phỏng chừng là cưới về làm dáng, sẽ không thật sự thích. Ta xem a, hắn vẫn thích tiểu quan lần trước kia.”

Bọn quan viên Hộ Bộ đều tán đồng gật đầu, rốt cuộc bọn họ chưa từng nhìn thấy dáng vẻ tướng gia thật cẩn thận với ai như thế, nhất định là vô cùng sủng ái đi.

Cố Hành Giản đi đến tiền đường, bọn quan viên đều đứng dậy hành lễ với hắn, chúc mừng hắn, hắn khẽ gật đầu thăm hỏi, đi thẳng qua.

Cố Cư Kính cầm chén rượu đi tới, nói bên tai hắn: “Lệnh công tự mình đến đây, đệ đi gặp một chút.”

Cố Hành Giản hơi giật mình, đi theo Cố Cư Kính đến bàn cách bàn gia chủ gần nhất, không ít quan viên đã vây quanh, đều là muốn lôi kéo làm quen cùng Tiêu Kiệm. Tiêu Kiệm ngồi ở vị trí tôn quý nhất, đang nói chuyện cùng Trung Nghĩa Bá bên cạnh. Trên người hắn tự mang uy thế, ngũ quan anh tuấn, có thể nhìn ra bóng dáng Tiêu Dục. Khi hắn trẻ tuổi cũng là mỹ nam tử tiếng tăm lừng lẫy, nếu không cũng sẽ không lọt mắt xanh muội muội Ngô Hoàng Hậu.

Trung Nghĩa Bá nhìn thấy Cố Hành Giản trước, thì thầm với Tiêu Kiệm: “Lệnh công, Cố tướng tự mình lại đây.” Tiêu Kiệm kiêm lĩnh hàm Trung Thư Lệnh, văn võ cả triều đều tôn xưng một tiếng lệnh công.

Tiêu Kiệm quay đầu, Cố Hành Giản cúi người nhất bái: “Lệnh công đại giá quang lâm, Cố mỗ rất may mắn.”

Văn võ bá quan đang ngồi này, có thể đường đường chính chính đảm đương nổi Cố Hành Giản nhất bái, cũng chỉ có Tiêu Kiệm. Tiêu Kiệm đưa tay nói: “Cố tướng không cần đa lễ.” Hắn nói chuyện tự tin mười phần, đại khái là xuất thân nhà võ, giơ tay nhấc chân mang theo một cỗ hào khí. Hắn rất lâu không công khai lộ diện, lần này là cho Cố Hành Giản thiên đại mặt mũi.

Cố Hành Giản chú ý vị trí bên cạnh Tiêu Kiệm trống không, đó là vị trí để lại cho Anh Quốc Công. Bất quá Anh Quốc Công không tới, cũng trong dự đoán của hắn.

_________________________________________________________

* Minh họa đồng tâm kết:

chapter content


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv