*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Masha
Hạ Sơ Lam ngủ một giấc thật ngon, lúc tỉnh lại, trong phòng đã đốt đèn. Cố Hành Giản dựa vào đầu giường, trong tay cầm một quyển sách xem, một cái tay khác đặt ở đỉnh đầu nàng nhẹ nhàng vuốt ve.
Nàng vừa động, Cố Hành Giản đã cúi đầu nhìn về phía nàng, dịu dàng hỏi: “Tỉnh? Nàng có đói bụng không?”
Hạ Sơ Lam bò dậy, lắc đầu, ý thức còn hơi mơ mơ màng màng. Nàng nhớ tới Lục Ngạn Viễn, muốn hỏi Cố Hành Giản một chút, lại sợ hắn không vui.
“Lục Ngạn Viễn hắn……”
Cố Hành Giản cầm lấy áo ngoài bên cạnh khoác lên người nàng, giúp nàng thắt dây lưng, nhàn nhạt nói: “Hắn tới tìm Phổ An Quận Vương, đã rời đi.”
Nghe được Lục Ngạn Viễn đi rồi, Hạ Sơ Lam không tự chủ được mà nhẹ nhàng thở ra. Hiện giờ nàng và Lục Ngạn Viễn thật đúng là không biết ở chung như thế nào. Giữa hai người có một đoạn tình duyên vắt ngang trong quá khứ, một người hình như chưa thể buông tay, người kia đã sớm thoát thai hoán cốt, gặp mặt cũng chỉ tăng xấu hổ.
“Ta đi xem trong phòng bếp có cái gì ăn, nàng ở yên trên giường, không được lộn xộn.” Cố Hành Giản xuống giường nói.
Hạ Sơ Lam không nhịn được cười: “Ta là mang thai, không phải chân cẳng bị thương, nào có kiều quý như vậy? Chàng không cần quá khẩn trương.”
“Thai đầu cần phá lệ chú ý chút. Nghe ta là được.” Cố Hành Giản cúi người xoa đầu nàng, đi ra ngoài.
Tư An đang ở trong phòng bếp sắc thuốc dưỡng thai, nhìn thấy Cố Hành Giản tự mình đi vào, hoảng sợ. Nàng vội vàng bỏ quạt hương bồ xuống, nhìn nhìn tiểu nhị xung quanh, thấp giọng nói: “Lão gia, ngài có chuyện gì phân phó tiểu nhân đi làm là được, nơi này ngài không nên tới.”
“Trong phòng bếp có gì để ăn không?” Cố Hành Giản hỏi.
“Có, cơm chiều vẫn còn nóng, chờ Hạ…… tiểu đệ tỉnh, sẽ bưng cho hắn ăn.” Tư An nhỏ giọng nói. Cơm chiều nàng còn cố ý bảo tiểu nhị trong phòng bếp làm bốn món mặn một canh thanh đạm, tất cả đều còn nóng ở trong nồi. Hạ Sơ Lam là thai đầu, Cố Hành Giản phân phó mấy người bọn họ đặc biệt cẩn thận chiếu cố, Tư An đều ghi tạc trong lòng.
Cố Hành Giản gật đầu: “Nàng đã tỉnh, ngươi đưa đồ ăn cho ta.”
Tư An vốn dĩ không dám để Cố Hành Giản tự mình động thủ, muốn tự mình bưng đồ ăn lên lầu. Nhưng Cố Hành Giản bảo nàng lưu lại nhìn bếp lò sắc thuốc, nàng cũng không dám làm trái, chỉ có thể nhìn Cố Hành Giản mang thức ăn đi. Đường đường một Tể tướng nhưng lại hạ mình làm chuyện như vậy …… Trong lòng nàng cảm khái, cô nương thật đúng là gả cho nam nhân yêu thương nàng. Dù sao ngồi ở địa vị cao, còn có thể vì thê tử bỏ xuống tư thái cao cao tại thượng, không phải nam nhân nào cũng có thể làm được.
Trong phòng trên lầu, Hạ Sơ Lam vẫn xuống giường. Đối với nàng mà nói, vẫn luôn nằm trên giường quả thực là tra tấn. Huống chi mới hơn một tháng một chút, ngoại trừ hơi không thoải mái, không có cảm giác đặc biệt gì. Tay nàng không tự giác mà sờ sờ bụng, khóe miệng không nhịn được giương cao. Hiện tại hẳn còn rất nhỏ đi? Nghe nói ba tháng đầu phải đặc biệt chú ý, vì rất dễ dàng đẻ non.
Đây là con của nàng và Cố Hành Giản, nàng chỉ cần nghĩ đến đây, đã cảm thấy trong lòng được lấp đầy.
Sùng Minh mang theo Trần Giang Lưu tới xem nàng, Trần Giang Lưu đã lui sốt, trên mặt còn hơi ửng hồng, cần Sùng Minh đỡ, có vẻ chưa hồi phục hoàn toàn.
Bọn họ đóng cửa lại, nói chuyện liền tiện hơn nhiều.
Trần Giang Lưu hành lễ nói: “Nghe nói phu nhân mang thai, cố ý lại đây chúc mừng ngài. Ta đã khá hơn nhiều, ít nhiều nhờ Sùng Minh ca ca và Lục Bình ca ca chiếu cố, đã phiền phu nhân quan tâm.”
Hạ Sơ Lam nghĩ một chút đã biết là Tư An miệng rộng nói ra, cười nói: “Ngươi có tâm, bệnh còn chưa hết đã tới đây. Lục Bình lớn tuổi hơn ngươi, chiếu cố ngươi là phải. Đúng rồi, ta xem ngươi hình như biết chữ, còn biết tính toán, trước kia từng đọc sách?”
Thần sắc Trần Giang Lưu hơi mất tự nhiên, sau đó mới nói: “Học qua một chút. Người như chúng ta, đều có chút tài nghệ phòng thân.”
Hạ Sơ Lam nhớ tới Cố Hành Giản sầu lo, liền nghĩ chờ sau khi về đô thành, thương lượng cùng Sùng Minh một chút, để Trần Giang Lưu tìm chút việc có thể mưu sinh làm. Cố Cư Kính và Hạ gia đều có thể cung cấp rất nhiều cơ hội cho hắn. Như vậy có thể đưa Trần Giang Lưu rời khỏi tướng phủ đưa, Sùng Minh cũng sẽ không cảm thấy không tiếp nhận được. Chẳng qua hiện tại còn không phải lúc để nói ra, tất thảy chờ xong việc bên này lại nói.
Trần Giang Lưu nhìn Hạ Sơ Lam không nói gì, trong lòng mơ hồ có chút bất an. Bọn họ phát hiện cái gì sao? Nhưng hắn hành sự vẫn luôn cực kì cẩn thận, phương pháp liên lạc với đô thành cũng rất bí mật. Bất quá hắn đã không truyền lại tin tức về đô thành được một đoạn thời gian.
Hôm qua hắn sinh bệnh, Lục Bình canh chừng một đêm. Hôm nay chạng vạng Tư An còn dốc lòng nấu cháo ngọt cho hắn uống. Trong lòng hắn đã chậm rãi đem những người này trở thành bằng hữu hay thân nhân của mình, hắn không đành lòng lại làm những chuyện phản bội bọn họ.
Hắn cũng không biết mình làm như vậy, sau khi trở lại đô thành Ân Bình Quận Vương sẽ trừng phạt hắn như thế nào. Nhưng hắn tạm thời không thể lo được quá nhiều chuyện, hắn cũng chỉ muốn dùng chút sức lực ít ỏi của mình làm chút chuyện cho bọn họ.
Cố Hành Giản bưng đồ ăn tiến vào, nhìn thấy Sùng Minh và Trần Giang Lưu, cũng không nói gì. Sùng Minh thấy Cố Hành Giản thế mà tự mình bưng khay, kinh ngạc một chút, vội vàng muốn đến hỗ trợ. Cố Hành Giản nói: “Không sao.” Sau đó đặt khay lên bàn tròn, bảo Hạ Sơ Lam lại đây ăn cơm.
Hạ Sơ Lam đi đến bên cạnh hắn, nhẹ nhàng kéo tay áo hắn: “Ngài sao lại tự mình làm những chuyện này? Lần sau bảo Lục Bình hay Tư An làm là được.”
Cố Hành Giản cười nhẹ: “Vì nàng làm chút việc nhỏ, không tính là gì.”
Mặt Hạ Sơ Lam ửng đỏ, Sùng Minh thấy cảnh này, liền mang Trần Giang Lưu cáo lui.
Chờ ra khỏi cửa phòng, Trần Giang Lưu thì thầm với Sùng Minh: “Hóa ra tướng gia là dạng này? Ta vẫn luôn cho rằng ngài là người rất nghiêm khắc, đối với ai cũng rất lãnh đạm.”
Sùng Minh sờ sờ đầu của hắn: “Rất nghiêm khắc, khi còn nhỏ ta không nghiêm túc, bị ngài phạt rất nhiều lần. Nhưng về sau cũng dần dần biết, ngài đều vì tốt cho ta. Nhưng ngài đối với phu nhân thật sự rất sủng ái, chắc là nam nhi và nữ nhi không quá giống nhau đi.”
Trần Giang Lưu gật đầu, lại hỏi Sùng Minh: “Vậy ca ca thích tướng gia sao?”
Sùng Minh xốc lên mành rèm đại sảnh, bảo hắn đi trước: “Tướng gia là người quan trọng nhất với ta ở trên đời này, như thầy như cha, hiện tại đệ cũng vậy.”
Trần Giang Lưu chưa bao giờ nhìn thấy biểu tình Sùng Minh nghiêm túc như vậy, âm thầm áy náy, nhưng cũng kiên định quyết tâm.
……
Hạ Sơ Lam vẫn không có khẩu vị, nhìn đồ ăn ngon miệng, chỉ ăn hai miếng, đã buông đũa xuống. Cố Hành Giản ngồi ở bên cạnh nàng, kiên nhẫn nói: “Nàng hiện tại là hai người, ít nhiều ăn thêm một chút. Nàng không đói bụng, cũng nên cố gắng vì hài tử. Hoặc là nàng nói cho ta, nàng muốn ăn cái gì, ngày mai ta bảo bọn họ làm cho nàng.”
Hạ Sơ Lam chỉ có thể miễn cưỡng ăn thêm hai miếng, nói với Cố Hành Giản: “Ta không có đặc biệt muốn ăn gì, đồ ăn bình thường thì tốt rồi. Hôm nay thật sự ăn không vô, ngày mai ta lại ăn nhiều chút. Chúng ta có phải cần ở Thành châu thêm vài ngày hay không?”
“Đúng. Ta đã tra được tung tích Hoàn Nhan Lượng, có một số việc phải giáp mặt hỏi hắn một chút.” Khi Cố Hành Giản nói tới đây, trong mắt hiện lên hàn quang, bất đồng với sự ôn hòa xưa nay của hắn.
Thân là đại tướng Kim Quốc trấn thủ biên cảnh, không báo cho Đại Tống, tự mình lẻn vào Hán cảnh, xem như phá hủy điều ước hoà đàm được ký kết. Chuyện này cho thấy Kim Quốc căn bản không đem Đại Tống để vào mắt.
Hạ Sơ Lam không khỏi mà cầm tay hắn: “Nghe nói Hải Lăng vương kia làm người hung hãn xảo trá, giết người không chớp mắt, chàng ngàn vạn lần phải cẩn thận.”
Cố Hành Giản ôm nàng đến trên đùi, nhẹ giọng nói: “Không cần lo lắng, Ngô tướng quân sẽ trợ giúp ta một tay. Ngày mai chúng ta dọn đến trạm dịch trong Thành châu đi, nơi đó có binh lính thủ vệ, khi ta ra cửa cũng sẽ tương đối yên tâm. Tư An không có kinh nghiệm, ta tìm bà tử trong thành có kinh nghiệm chiếu cố ẩm thực và sinh hoạt hàng ngày của nàng, nàng có yêu cầu gì không? Tối nay ta sẽ đi gặp người mối lái.”
Hạ Sơ Lam nắm vạt áo hắn nói: “Ta không có yêu cầu gì, chàng làm chủ là được.” Kỳ thật chuyện tuyển bà tử sao phải cần hắn tự thân xuất mã, thật sự có chút đại tài tiểu dụng. Nhưng hiện tại mọi chuyện hắn đều phải tự tay làm lấy, còn nơi chốn quản nàng, nói vậy nếu nàng đề nghị để Lục Bình cùng Tư An làm giúp, hắn cũng sẽ không đồng ý.
Trên người nàng có một mùi hoa dễ chịu, làn tóc chưa búi mềm mại thả xuống sau lưng, cả người thoạt nhìn rất dịu dàng. Cố Hành Giản nâng cằm nàng, cúi đầu hôn môi nàng. Hạ Sơ Lam ôm cổ hắn, nuốt vào đầu lưỡi của hắn, dẫn ra tiếng vang ngượng ngùng.
Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa, Lục Bình ở bên ngoài nói: “Lão gia, người mối lái tới.”
Hạ Sơ Lam vội vàng đẩy Cố Hành Giản ra, gương mặt ửng đỏ, xoa xoa khóe miệng vương chỉ bạc nói: “Chàng mau đi.”
Cố Hành Giản có chút không vui vì bị đánh gãy, ôm nàng đến trên giường, lúc này mới mở cửa đi ra ngoài. Hắn và Lục Bình xuống lầu, nhìn thấy một phụ nhân trung niên khôn khéo đứng trong đại sảnh. Bà ta nhìn thấy Cố Hành Giản, hai mắt tỏa sáng, vội vàng tiến lên đón trước: “Vị lão gia này, là ngài muốn tìm bà tử? Bà tử chỗ của ta chính là tốt nhất trong toàn bộ thành châu!”
Trên người bà ta không biết dùng son phấn gì, mùi nồng đậm, Cố Hành Giản nhíu mày. Lục Bình nói: “Ngươi cứ đứng ở chỗ đó, không cần lại gần.”
Phụ nhân kia ngượng ngùng đáp một tiếng, đứng ở tại chỗ, nhưng vẫn nhịn không được len lén đánh giá Cố Hành Giản. Vị lão gia này nhìn thật khiến người thoải mái, tuy diện mạo không phải quá xuất chúng, nhưng đầy người phong độ trí thức, ôn tồn tao nhã. Ở nơi này của bọn họ, người đọc sách vẫn rất được xem trọng.
“Phu nhân chúng ta đang hoài thai, cần phải có bà tử kinh nghiệm chiếu cố. Muốn tìm người ổn trọng, động tác nhanh nhẹn, lời nói không nhiều lắm. Tốt nhất là người phía nam.” Lục Bình nói.
“Xin hỏi phu nhân sắp lâm bồn? Hay là chiếu cố khi ở cữ?”
Cố Hành Giản nói: “Nội tử mới vừa có thai. Ta muốn thủ hạ tốt nhất của ngươi, không thể có bất kỳ sai lầm nào.”
Phụ nhân bị khí thế của hắn dọa sợ, sợ hãi đáp một tiếng, trong lòng nói thầm. Rõ ràng vừa rồi vẫn là người ôn hòa như gió xuân tháng ba, không nghĩ tới sắc bén như vậy. Mới vừa có thai đã phải tìm người chiếu cố, là nam chủ nhân tự mình ra mặt, nói vậy vị phu nhân này ở trong nhà nhất định rất được sủng ái. Lại xem khí thế này của nam chủ nhân, chỉ sợ không dễ ứng phó, nếu không phải tiền thưởng rất nhiều, bà thật có chút không dám tiếp này mối làm ăn này.
Bà cẩn thận suy nghĩ, thủ hạ thật ra có người thích hợp, liền nói: “Nơi này của ta có vị họ Vương phù hợp với yêu cầu của ngài, chẳng qua nàng đồng thời còn làm đầu bếp nữ cho một nhà khác. Phu nhân nhà kia vốn cũng là người phía nam, đặc biệt thích ăn món nàng làm. Vị phu nhân kia hình như cũng vừa sinh được nửa năm, ăn uống vẫn luôn không tốt lắm.”
“Ta ra gấp đôi tiền công nhà kia, ngươi đi hỏi ý của nàng.” Cố Hành Giản lập tức nói.
Phụ nhân vừa nghe, vội vàng đồng ý: “Tối nay ta liền đi nhà nàng một chuyến, ngày mai lại đến hồi âm cho ngài.”
Người mối lái rời khách xá, liền hừng hực chạy gấp đến phía đông thành. Bà tới một cái viện cũ xưa, mấy tiểu hài tử đang chơi đùa, hô vào bên trong: “Vương Nhị Gia, ngươi có ở đây không?”
Bà vừa dứt lời, liền có một phụ nhân mặc áo vải thô màu xanh, khuôn mặt chất phác từ bên trong đi ra, hai tay lau lau vào áo nói: “Sao bà lại tới đây?”
Người mối lái cầm tay nàng nói: “Ta hỏi ngươi một chút, hộ nhân gia ban đầu kia ngươi còn làm không?”
Vương Nhị Gia thở dài: “Còn đang làm, nhưng bọn hắn bỗng nhiên từ nơi ở ban đầu dọn đi, lại không cho ta ở nhà bọn họ, tới tới lui lui rất mất sức. Nếu không phải bọn họ cho tiền công nhiều, vị phu nhân kia cũng hiền lành, ta đã không làm nữa.”
“Vậy vừa vặn, nơi này của ta có mối làm ăn, phu nhân hộ nhân gia kia vừa mới có thai, chỉ muốn bà tử từ phía nam tới chiếu cố, ta liền nghĩ ngay đến ngươi. Bọn họ nguyện ý ra gấp đôi tiền công, hay là ngươi không làm chỗ kia nữa.”
Vương Nhị Gia sửng sốt một chút, không nghĩ tới đối phương ra tay rộng rãi như vậy, do dự nói: “Nhưng ta không thể đi liền như vậy, ít nhất phải báo một tiếng cho phu nhân bên kia. Chờ ta ngày mai đi đến phủ nàng ở nói rõ ràng, bà lại đi trả lời cho người ta.”
Người mối lái gật đầu nói: “Vậy ngươi đi sớm một chút nói cho ta, bên kia đang chờ hồi âm đó.”
“Đối phương có địa vị gì?” Vương Nhị Gia vẫn muốn hỏi rõ ràng một chút, chủ nhân hiện tại rất thần thần bí bí, ngoại trừ phòng bếp nơi nào cũng không cho nàng đi.
“Nói là từ Lâm An lại đây làm buôn bán, nhưng nam chủ nhân kia nhìn qua là người đọc sách, lịch sự văn nhã, ta xem giống như người làm đại quan. Hơn nữa hình như có chút giao tình cùng Ngô tướng quân, cho nên từ chỗ ngài ấy biết đến chỗ của ta.”
Làm quan gia hẳn là tri thư đạt lý, Vương Nhị Gia yên tâm không ít. Ngày mai liền đi hộ nhân gia kia nói một chút.