Lúc này Tiêu Tử Miên vừa thấy anh trai mình thì lập tức bước lên cáo trạng: “Anh, anh không biết đâu. Lăng Y Mộc không biết xấu hổ, dám bảo em mua cho cô ta cái đầm mười bốn tỷ đấy. Cô ta không nghĩ xem bây giờ cô ta xứng để mặc à!”.
“Câm miệng!” Tiêu Thiên Định quát lớn. Sắc mặt bắt đầu trở nên xấu hơn! Em gái mình đúng thật không muốn sống rồi. Phải biết, bây giờ người sau lưng Lăng Y Mộc chính là Dịch Quân Phi. Đừng nói cái váy mười bốn tỷ, dù là 4800 vạn cũng xứng nữa là!
“Anh, anh sao vậy? Làm gì lớn tiếng thế, em chỉ đang nói Lăng Y Mộc thôi mà.” Tiêu Tử Miên bất mãn oán trách.
“Có gì hay mà nói” Tiêu Thiên Định tức giận. Sau đó nói với nhân viên bán hàng: “Gói cái đầm đó lại đi” Câu này của anh ta khiến tất cả mọi người trong cửa hàng lấy làm kinh hãi.
“Anh, anh làm gì vậy? Anh mua cái đầm đó, chẳng lẽ muốn tặng nó cho Lăng Y Mộc ư?" Tiêu Tử Miên. không dám tin, hỏi.
Về phía nhân viên bán hàng, cô ta đang lộ vẻ vui mừng. Cái váy mười bốn tỷ đấy, hoa hồng nhiều lắm đây.
“Y Mộc, ngại quá, Tử Miên nói năng hơi bốc đồng nhưng con bé không có ác ý gì với em đâu, mong em người lớn đừng chấp nhặt trẻ con. Cái váy này, xem như đền bù đi” Tiêu Thiên Định nói vậy, quả thật đã vô cùng nhún nhường.
Tiêu Tử Miên nhìn anh trai với vẻ không dám tin: “Anh, anh tặng đầm cho cô ta, tại sao chứ! Còn đền bù, cô ta nghĩ cô ta là ai hả!”
Tiêu Tử Miên càng nói thì Tiêu Thiên Định càng nhức đầu. E rằng đến lúc đó nếu Lăng Y Mộc nói gì với Dịch Quân Phi, vậy đoán chắc nhà họ Tiêu sẽ gặp phiền phức to.
Y Mộc, em đừng để ý đến những gì Tử Miên nói” Tiêu Thiên Định ngượng ngùng nói.
Lăng Y Mộc nghi ngờ nhìn Tiêu Thiên Định. Đột nhiên anh ta chịu đưa có cái đầm mười bốn tỷ, còn cả thái độ dè dặt này nữa, tựa hồ đang... sợ hãi điều gì đó.
Song vấn đề là cô có gì đáng để Tiêu Thiên Định sợ đâu?
Lăng Y Mộc mấp máy môi: “Không cần đưa đầm gì cả, chiết khấu được rồi. Mười bốn tỷ, tổng giám đốc Tiêu có mang séc theo đúng không.”
Cô biết, Tiêu Thiên Định có thói quen mang chi phiếu theo.
Rõ ràng Tiêu Thiên Định hơi sững sờ, thoáng chốc không phản ứng kịp. Tiêu Tử Miên căm hận nhìn chằm chằm Lăng Y Mộc: “Cô đúng là mở miệng đòi tiền không biết ngượng mồm!”.