Dù cho dung nhan của cô vẫn như xưa, nhưng lại mang đến cảm giác đã trải qua bao thăng trầm trong cuộc sống. Mà hiện tại, bộ đồ trên người của cô cũng không phải là những nhãn hiệu thời trang cao cấp, mà là quần áo lao động mang ánh huỳnh quang.
Tiêu Thiên Định cảm thấy hoảng hốt. Lúc trước khi ở trong tù, cảnh tượng cô liều mạng bò đến trước mặt anh ta cầu xin anh ta hãy tin tưởng cô lại hiện lên trước mắt anh ta một lần nữa.
Khi đó, ánh mắt cô nhìn anh ta là vội vàng, là hy vọng, là khẩn cầu... Mà hiện tại, lại trở thành bình tĩnh không một gợn sóng.
Khóe mắt Hách Dĩ Mạt nhìn thấy phản ứng của bạn trai, trên mặt cô ta mang theo nụ cười dịu dàng đưa món quà mà cô ta đã chuẩn bị cho Lăng Y Mộc nói: "Đây là cho cô, ngày đó thật là ngượng ngùng, đã để có giúp tôi tìm nhẫn cả nửa ngày." Khác biệt một trời một vực so với dáng vẻ độc ác trước đây của cô ta!
Lăng Y Mộc trầm mặc nhận lấy món quà, không nói gì thêm mà xoay người rời đi. Về tới phòng, Lăng Y Mộc đưa món quà trong tay cho chị Từ: "Chị Từ, chị cầm đi." "A? Quần áo tốt như vậy mà em bỏ nó sao?" Chị Từ kinh ngạc nói. "Quần áo của em đủ mặc rồi." Lăng Y Mộc trả lời lại. "Vậy một triệu rưỡi ở đây thì sao..."
"Cũng không cần." Lăng Y Mộc nói, nhìn đồng hồ, thời gian nghỉ ngơi giữa trưa đã hết rồi, vì thế cô cầm công cụ quét tước, chuẩn bị đến đoạn đường cần phải vệ sinh trước.
Bên ngoài, những phóng viên đến đây phỏng vấn đã rời đi, Lăng Y Mộc thở phào nhẹ nhõm một hơi. Chỉ là lúc cô vừa đi ra sở Bảo vệ môi trường, lại nhìn thấy Tiêu Thiên Định.
"Cô... Có khỏe không?" Tiêu Thiên Định mở miệng nói, anh ta đã từng hận người phụ nữ này, hận cô đâm chết Hách Thanh Mai, còn khiến anh ta chịu đựng sự chỉ trích của người nhà, làm hại nhà họ Tiêu suýt nữa đã không giữ được.
Nhưng mà lúc này đây, khi nhìn thấy cô mặc một bộ đồ công nhân vệ sinh lại khiến trong lòng anh ta cảm thấy có chút hụt hẫng.
Dẫu sao thì người phụ nữ này, nói như thế nào thì cũng là người phụ nữ anh ta từng yêu.
"Tôi nghĩ rằng tôi có tốt hay không tốt, hình như không có liên quan gì đến ngài Tiêu đâu nhỉ" Lăng Y Mộc lạnh nhạt nói, ngay sau đó nâng bước muốn vòng qua đối phương.
"Lăng Y Mộc, cô đừng không biết tốt xấu!" Tiêu Thiên Định ngăn cản cô nói.
"Không biết tốt xấu?" Lăng Y Mộc cười nhạo một tiếng, ánh mắt lạnh nhạt liếc đối phương: "Vậy thì hiện tại anh định để Hách Dĩ Mạt rút móng tay của tôi thêm lần nữa, hay là muốn bẻ ngón tay của tôi? Có phải muốn để tôi sau này ngay cả cây chổi cũng không cầm được có phải hay không, như vậy thì mới khiến các người thoải mái có phải hay không?"
Ba năm, có một vài nỗi đau cho dù đã qua ba năm, vẫn còn ở đó.
Năm đó vào lúc cô cần anh ta nhất thì anh ta lại thờ ơ lạnh nhạt, thậm chí còn cho phép người khác tổn thương cô, vậy mà hiện tại lại tới hỏi cô có tốt hay không?
Quả thực là buồn cười!
Đôi mày Tiêu Thiên Định không khỏi nhăn lại, ánh mắt vào thái độ khi nói chuyện của cô khiến anh ta cảm thấy không vui: "Tất cả những chuyện cô làm lúc trước là cô tự làm tự chịu, cô hại chết chị của Dĩ Mạt, cho dù Dĩ Mạt có làm gì với cô thì cô cũng không có tư cách gì để oán giận!"
Sắc mặt Lăng Y Mộc trắng bệch.
"Cô cũng không nghĩ xem, lúc trước khi cô đâm chết Hách Thanh Mai, ngay cả người nhà của cô còn tránh cô không kịp, còn có ai dám quan tâm cô nữa!" Tiêu Thiên Định tức giận nói: "Nếu không phải tôi thấy cô bây giờ nghèo túng như vậy, tôi cũng.."
Anh ta khẽ nhấp môi mỏng, than một tiếng: "Như vậy đi, quay về tôi nói một tiếng với giám đốc nhân sự trong công ty, sắp xếp cho cô vào tập đoàn Tiêu Thị làm nhân viên văn thư, cũng tốt hơn mỗi ngày cô phải đi quét đường như thế này".
Đối với Lăng Y Mộc, nói như thế nào thì cô cũng là bạn gái cũ của anh ta, nhìn thấy cô bây giờ như vậy, trong lòng anh ta ít nhiều gì cũng có hơi không thoải mái.