"Lăng Y Mộc chỉ cảm thấy thật nực cười: "Vậy thì cô có thể nói với cô em gái kia của tôi những lời này, không cần nói với tôi, tôi còn phải làm việc, phiền nhường đường."
Phương Quỳnh Hoa tức giận nói: "Nếu không có cô, quảng cáo chiếu Tiêu Thiên Định cầu hôn với Dĩ Mạt làm sao có thể bị xóa bỏ được? Cô đã đâm chết vợ chưa cưới của Dịch Quân Phi, còn Dịch Quân Phi thì thi hành án tử với nhà họ Tiêu. Ngược lại cô thì hay rồi, lại có thể dễ dàng ở đây quét đường."
Lăng Y Mộc thoáng ngơ ngác, cô thực sự không ngờ rằng chuyện này thế mà do Dịch Quân Phi làm.
Dịch Quân Phi... Nhắc mới nhớ, lần trước cô có thể thoát khỏi Thẩm Công Quốc, cũng bởi vì Dịch Quân Phi.
Người đàn ông đó là "thần" của Thành phố Thanh Thủy. Ở Thành phố Thanh Thủy, người đàn ông đó nắm trong tay Dịch Nguyên khổng lồ, không ai dám đắc tội với anh. Lời nói của anh ở Thành phố Thanh Thủy giống như thánh chỉ vậy.
Mà cô và Dịch Quân Phi thực sự dường như có rất nhiều mối quan hệ gắn bó với nhau.
Lúc trước, Tiêu Thiên Định chia tay với cô rất vội vàng. Ở Thành phố Thanh Thủy không có luật sư nào dám nhận vụ án của cô, tất cả không phải vì mối quan hệ của Dịch Quân Phi hay sao?
Cô bị tra tấn trong tù, nhưng cai ngục không để ý đến, sao lại không phải là vì mối quan hệ của Dịch Quân Phi.
Bởi vì người cô đâm chết chính là vợ chưa cưới của Dịch Quân Phi.
Thậm chí, ở trong tù có lần cô bị cai ngục dội vào người gáo nước lạnh như băng, gần như ngạt thở, nỗi sợ hãi cái chết bao trùm lấy cô.
Và lý do cô bị đối xử như vậy trong tù đơn giản là vì có người đã nghe thấy nhà họ Dịch nói rằng muốn cô phải đền tội trong tù. Chỉ cần là người muốn lấy lòng Dịch Quân Phi thì sẽ không ngừng đến đạp cho cô mấy cái, hành hạ cô.
Lăng Y Mộc tiếp tục quét rác và phớt lờ những lời mắng mỏ của Phương Quỳnh Hoa.
Phương Quỳnh Hoa thì tức giận không có chỗ trút, muốn lao qua tát Lăng Y Mộc một bạt tai, nhưng Hách Dĩ Mạt đã giữ cô ta lại.
“Dĩ Mạt, Lăng Y Mộc này rất khinh thường người khác, tôi phải dạy dỗ cô ta một chút!” Phương Quỳnh Hoa nói.
“Cần gì phải vậy?” Khóe môi Hách Dĩ Mạt chợt nhếch lên: “Tôi làm mất một chiếc nhẫn, không biết có rơi gần đây rồi bị quét đi như rác rưởi hay không. Xem ra phải phiền người của sở bảo vệ môi trường tìm giúp tôi rồi."
Phương Quỳnh Hoa sửng sốt, sau đó lập tức phản ứng lại, cũng cười nói: "Đúng vậy, phải tìm cho kỹ. Chiếc nhẫn đó không hề rẻ đâu. Cô phải lật tung cái đống rác rưởi này tìm cho kỹ để tránh bỏ sót."
Nói xong, Phương Quỳnh Hoa lại nói với Lăng Y Mộc: "Tôi nói này, vừa rồi cô quét rác ở đây, chiếc nhẫn đã bị cô quét vào thùng rác rồi đó, cô còn không mau đến thùng rác tìm chiếc nhẫn đi."
Lăng Y Mộc dừng động tác trên tay, ánh mắt lạnh lùng nhìn đối phương.
"Nhìn cái gì mà nhìn, còn không mau đi tìm đi! Nếu không tìm được thì là cô đã cố ý lấy trộm nhẫn!" Phương Quỳnh Hoa ác độc nói.
Chị Từ đang quét rác ở bên kia đường nhìn thấy động tĩnh ở đây liền bước tới hỏi chuyện gì xảy ra.
Đúng lúc này, Lăng Y Mộc thấy Hách Dĩ Mạt gọi một cuộc điện thoại. Quả nhiên, một lúc sau, chị Từ nhận được điện thoại từ sở trưởng, bảo họ bất kể như thế nào cũng phải tìm ra chiếc nhẫn bị mất của Hách Dĩ Mạt.
Lăng Y Mộc mím chặt môi, biết rõ chuyện ngày hôm nay, cho dù là Hách Dĩ Mạt đang cố tình làm khó cô, nhưng hiện tại, cô không còn cách nào khác ngoại trừ tìm chiếc nhẫn không cần thiết này.
Chẳng bao lâu sau, tổ trưởng của tổ bọn họ cũng vội vàng chạy tới, vừa nghe nói chiếc nhẫn của Hách Dĩ Mạt trị giá hơn ba tỷ thì lập tức nói với chị Từ và Lăng Y Mộc: "Hai người còn không nhanh đi tìm đi! Vừa rồi đã quét ở chỗ nào? Đi tìm ở mấy thùng đã đổ rác rồi đấy, nhất định phải tìm thấy chiếc nhẫn!"
“Vậy chúng tôi trở lại xe chờ, nếu các người tìm được nhẫn thì nói với tôi.” Hách Dĩ Mạt ưu nhã nói, chuẩn bị rời đi."