“Có chuyện gì vậy?” Lăng Y Mộc nói.
“Không có gì.” Tần Hoa Nhiên lắc đầu nhìn Dịch Quân Phi đang lái xe ở hàng ghế trước, thật không thể tin được là mình có thể ngồi ở trên xe Dịch Quân Phi lái.
Hơn nữa cô ấy biết rằng Dịch Quân Phi đến cứu cô ấy, đương nhiên là có liên quan đến Y Mộc: “Tớ làm cậu lo lắng rồi.” Cô ấy nhìn bạn mình với vẻ áy náy.
“Cậu không sao là được.” Lăng Y Mộc nói.
Đợi xe chạy tới cổng khu tiểu khu nhà Tần Hoa Nhiên, Tân Hoa Nhiên xuống xe, Lăng Y Mộc chủ động ngồi trở về ghế lái phụ, nhìn Dịch Quân Phi nói: “Hôm nay cảm ơn cậu đã giúp đỡ tôi.”
Anh quay đầu lại, ánh mắt rơi lên mặt cô, ánh trăng xuyên qua cửa kính xe rơi trên mặt cô, Y Mộc điềm tĩnh như nước như vậy.
Nhưng lúc trước, vì Tần Hoa Nhiên, mặt cô tràn đầy lo lắng, thậm chí dường như vì Tần Hoa Nhiên, có thể trả giá tất cả, ngay cả chút tôn nghiêm duy nhất còn lại cô cũng có thể không chút để ý vứt bỏ.
Chỉ vì… Tần Hoa Nhiên mới là cọng rơm cứu mạng của cô sao? “Nếu như có một ngày, tôi gặp phải nguy hiểm, vậy chị có nguyện vì cứu tôi mà quỳ xuống không?” Dịch Quân Phi thấp giọng hỏi.
Giọng nói hơi khàn khàn vang lên bên tại cô, khiến cơ thể cô khẽ run lên. Đôi mắt cô nhìn vào đôi mắt đen như mực của anh, trong lúc nhất thời, lại theo bản năng muốn nói ra hai chữ “Nguyện ý”.
Chỉ là ngay sau đó, lý trí của cô đã ngăn hai chữ đó lại, cô đây là đã xảy ra chuyện gì? Người như Dịch Quân Phi có thể sẽ gặp nguy hiểm sao?
Hơn nữa, nếu người như anh, cũng gặp phải nguy hiểm, vậy thì nguy hiểm này, cô có quỳ hay không, căn bản cũng không quan trọng.
Cho dù cô có quỳ gối gãy hai chân, đối với anh mà nói, chỉ sợ cũng không có ích lợi gì.
Sự im lặng của cô khiến ánh mắt anh tối sầm, anh không nói thêm gì nữa, khởi động lại xe lái đi.
Giờ khắc này, Lăng Y Mộc chỉ cảm thấy bầu không khí trong xe, áp lực tĩnh lặng.
Ngày hôm sau Lăng Y Mộc đi tìm Tần Hoa Nhiên, hai người ở một quán ăn gần nhà của Tần Hoa Nhiên tìm một chỗ ngồi xuống, nhìn đôi mắt gấu trúc lộ rõ của bạn mình, Lăng Y Mộc đoán rằng đêm qua bạn tốt ngủ không ngon.
“Hôm qua cậu về nhà thế nào?” Lăng Y Mộc hỏi.
“Đừng nhắc nữa, bố mẹ tớ đều đang chuẩn bị tiền chuộc. Nhìn thấy tớ trở về, bọn họ suýt chút nữa bắt tớ quỳ trên tấm gỗ giặt quần áo.”
Tần Hoa Nhiên nói. Lăng Y Mộc một mặt kinh ngạc: “Tại sao? Cậu không nói với họ chuyện Bạch Đình Sinh à?”
“Ách, tớ nói có một người bạn đã lâu không gặp đùa giỡn với tớ một chút, sau đó tớ quên không nói cho cậu biết, kết quả làm ra một trận sợ bóng sợ gió.”
Tần Hoa Nhiên nói, cô ấy cũng không có lá gan nói ra sự thật với bố mẹ. . Tìm truyện hay tại _ TRЦ мtrцуen. O RG _
Nếu bố mẹ biết chuyện năm đó cô ở nước ngoài đã “thịt” một người đàn ông, thì có lẽ hôm qua không chỉ đơn giản mắng cô một trận, không chừng ông già nhà cô sẽ lấy roi đánh cô mất.
“Cậu với Bạch Đình Sinh rốt cuộc có chuyện gì vậy? Tại sao hôm qua anh ta lại dẫn cậu đi như vậy?” Lăng Y Mộc hỏi sự nghi ngờ lớn nhất trong lòng.
Cũng là ngày hôm qua, sau khi cô nhìn thấy Bạch Đình Sinh, mới phát hiện ra người đàn ông này, chính là người đàn ông mà cô đã nhìn thấy qua cửa kính khi cô đang dùng bữa trong nhà hàng với Hoa Nhiên lúc trước.
Vì vậy, lúc đó Bạch Đình Sinh đang nhìn… Là Hoa Nhiên! Sắc mặt Tần Hoa Nhiên hơi ửng hồng, nhìn như có chuyện khó nói.