Chương 293
Nghĩ đến cô và bệnh viện, hình như cũng thật là có duyên.
Chỉ là đến chừng làm giấy chứng nhận sức khỏe, làm một số khám cơ bản, lại phải tốn một số tiền. Bây giờ tiền đối với cô thật sự càng dùng càng ít, càng ngày càng trở nên quý giá.
Hai ngày nữa lại trôi qua, các ngón tay của Lăng Y Mộc đã không cần phải quấn băng gạc nữa, những vùng bị bỏng vẫn còn để lại một số vết sẹo mờ.
Dịch Quân Phi cầm lấy ngón tay và nhìn chằm chằm vào những vết sẹo trên đầu ngón tay cô: “Chốc nữa, tôi sẽ kêu bệnh viện bên đó cấp thêm một số thuốc xóa sẹo. Muốn xóa những vết sẹo này chắc là không thành vấn đề.”
“Xóa không được cũng không sao.” Lăng Y Mộc nói. Có thể dùng những vết sẹo này để đổi lấy việc giữ được một nửa cuốn album là cô đã rất hài lòng.
“Chị có thể không quan tâm, nhưng tôi thì có. Anh trầm giọng nói. Những vết sẹo trên đầu ngón tay cô dường như nhắc nhở anh về lỗi lầm của mình.
Nếu hôm đó anh kiên quyết muốn cùng cô đến nhà cô thì tay cô cũng sẽ không bị thương.
“Tôi muốn chị khỏe mạnh, nguyên vẹn, một chỗ cũng không được bị thương” Anh lẩm bẩm.
Cô đột nhiên lại cảm thấy muốn cười, một chỗ cũng không được bị thương? Nhưng khi cô ở trong tù, từ lâu đã đầy vết thương! “Bây giờ tay tôi gần như đã lành rồi, khi nào tôi có thể trở về nhà trọ?” Cô chuyển chủ đề.
Động tác vuốt ve đầu ngón tay cô của anh hơi dừng lại một chút: “Sao hả, nhanh như vậy chị đã muốn trở về sao?”
“Vết thương của tôi đã lành rồi, không cần thiết phải tiếp tục ở đây nữa.” Cô khẽ cần mỗi “Chị thật sự muốn rời khỏi đây?” Vẻ mặt anh trở nên lạnh lùng.
“Ừm.” Cô gật đầu.
“Chị không muốn ở cùng tôi đến vậy sao?” Ngay cả giọng nói của anh cũng trở nên lạnh lùng.
“Tôi đã quen với việc ở một mình.” Cô nói.
Anh đột nhiên cười lạnh lùng: “Quen ở một mình sao? Nếu như đúng là như vậy, vậy thì tại sao hồi đó chị lại nhặt tôi về nhà? Là chị nói một mình quá cô đơn, quá hiu quạnh, nên muốn tìm một người bầu bạn. Cũng là chị nói, chị muốn ở cùng tôi, muốn cùng tôi nương tựa lẫn nhau. Lẽ nào những điều này, chị đều quên hết rồi sao?”
Lông mi của cô khẽ run lên, làm sao cô có thể quên được những điều này? Nhưng những điều hồi đó, bây giờ có vẻ như cũng chỉ là một trò đùa.
Cô im lặng, còn anh thì bình tĩnh nhìn cô, không khí lại tràn ngập cảm giác ngột ngạt khó thở.
Đột nhiên, giọng nói của anh lại lần nữa vang lên bên tại cô. Chị nói vết thương của chị gần như đã lành nên muốn rời khỏi đây phải không? Như vậy có phải là, nếu như chị bị thương, chị mới bằng lòng ở lại đây không?
Có sửng sốt, đột nhiên ngẩng đầu, trọn tròn mắt nhìn anh.
Nhưng anh đột nhiên nghiêng người, một tay giữ ót cô, đôi môi mỏng của anh ngay lập tức áp lên đôi môi đỏ mọng của cô.
Cô nhất thời chỉ cảm thấy chóp mũi tràn đầy hơi thở của anh, khi cả người còn chưa kịp phản ứng thì nụ hôn đã bắt đầu rồi.
Anh không ngừng đòi hỏi, còn cô thì không ngừng từ chối, bất kể có có giãy giụa thế nào, dường như từ đầu đến cuối cũng không thể thoát khỏi nụ hôn của anh.