Chương 290
Nhiều năm trôi qua, trong lòng anh có vô số lần hối hận vì sao hồi đó đã phải buông tay cô
Nếu như hồi đó anh kiên trì không buông tay cô, liệu bây giờ cô sẽ luôn ở bên cạnh anh không? Nhưng đáp án này, bây giờ đã vĩnh viễn không còn từ “nếu như” nữa.
Lăng Y Mộc cũng không phải là người mà anh ta muốn tìm đó, vậy thì…
“Em đang ở đâu?” Anh ta cúi đầu hỏi.
Đáp lại anh ta luôn là sự im lặng trong không khí.
Lăng Y Mộc tranh thủ thời gian đến Sở Bảo vệ Môi Trường để giải quyết thủ tục thôi việc. Sau khi Sở trưởng Sở Bảo vệ Môi Trường biết chuyện có muốn thôi việc thì khá là ngạc nhiên.
“Cô muốn thôi việc? Sao vậy, có phải có điều gì bất mãn với đãi ngộ trong Sở? Nếu cô cảm thấy việc quét dọn quá mệt nhọc, có thể đổi cho cô một vị trí khác, có thể chuyển đến văn phòng làm việc.”
Trước đó, anh ta nhận được cuộc gọi từ lãnh đạo của đơn vị cấp trên nói Lăng Y Mộc xin nghỉ phép.
Lúc đó, anh ta còn bàng hoàng một lúc.
Lúc trước, khi có người ồn ào trong Sở nói không muốn làm việc chung với Lăng Y Mộc, muốn đuổi 5 ro khỏi Sở Bảo vệ Môi Trường. Sở trưởng cũng nhận được điện thoại từ cấp trên, yêu cầu anh ta phải giải quyết chuyện này cho thỏa đáng, không được dung túng tác phong kỳ thị này.
Lúc đó, anh ta còn nghĩ đằng sau chuyện này có lẽ là do cậu chủ nhà họ Tiêu gây nên, dù sao thì Lăng Y Mộc là bạn gái cũ của cậu chủ Tiêu, chỉ sợ người ta vẫn còn nhớ tới chút tình cảm. Nhưng cuộc điện thoại hai ngày trước thực sự khiến anh ta bất ngờ, người đứng sau thật sự là Tiêu Thiên Định sao?
Khi anh ta đặt câu hỏi nghi ngờ, người bên kia nói đầy ẩn ý: “Người đứng sau cô ấy là người mà Tiêu Thiên Định cũng không đắc tội nổi.”
Sau khi biết Lãng Y Mộc thôi việc, chị Từ vội hỏi: “Sao em lại thôi việc đột ngột như vậy? “Xin nghỉ phép lâu cũng không tốt. Cô nói “Trường hợp của em là ngoài ý muốn, xin nghỉ thì cứ xin nghỉ, chị làm nhiều hơn một chút là được rồi. Chị Từ nói, nhìn mười ngón tay còn đang quấn băng gạc của Lăng Y Mộc: “Tay của em không nghiêm trọng chứ?”
“Qua hai ngày nữa là có thể tháo băng gạc, không có gì đáng ngại.” Lãng Y Mộc nói.
“Vậy em định tìm công việc gì?” Chị Từ quan tâm hỏi.
“Có thể sẽ tìm một công việc giao đồ ăn.” Cô nói.
“Vậy rất cực đó.” Chị Từ thở dài. Công việc đó phải chạy tới chạy lui, phải tổn sức hơn nhiều so với quét dọn.
“Em không sợ cực” Lăng Y Mộc thản nhiên cười. Điều cô sợ nhất bây giờ là không có tiền.