Là anh ta suy nghĩ nhiều quá rồi!
Mắt thấy Lăng Y Mộc phải bận rộn làm việc, Quách Huỳnh Phương hất hất tóc nói: "Y Mộc, vậy... vậy anh đi trước, em làm việc đi."
Nhìn Quách Huỳnh Phương rời đi, Dịch Quận Phi đột nhiên dùng ngón tay của anh nắm lấy cằm của Lăng Y Mộc, nửa ép buộc khiến mặt của cô đối diện với mặt của anh: "Tôi không thích chị nhìn người đàn ông khác như vậy"
Lăng Y Mộc bật cười: "Cậu nghĩ gì thế, tôi không có ý đó với anh ta."
"Vậy anh ta không có ý gì đó kia với chị sao?" Anh hỏi ngược lại.
Cô tạm thời cứng họng.
"Anh ta chính là đồng nghiệp thích chị mà đúng không?" Anh hỏi.
"Ừ, tôi đã nói với chị Từ giúp tôi từ chổi rồi, thế nhưng tôi lại không ngờ đến hôm nay anh ta chủ động tới tìm tôi."
"Người đàn ông kia, không xứng với chị, nếu như chị không thích, nên từ chối thẳng" Anh nói.
Lăng Y Mộc bật cười: "Xem cậu kìa, có lẽ là nghĩ tốt cho tôi quá rồi, nhưng thật ra thì tôi không xứng với anh ta, anh ta có nhà có xe, hiện giờ công việc đó lại là iên chế, trong chỗ chúng tôi, có không ít cô gái hợp ý với anh ta đấy"
"Chị của tôi à, đáng được tốt hơn. Anh nói, trong giọng điệu có chút muốn chiếm làm của riêng mà chính anh cũng chưa từng phát hiện.
Lăng Y Mộc quét xong con đường, khi thu dọn công cụ chuẩn bị mang về sở bảo vệ môi trường, đột nhiên Miêu Bảo Ngọc lại phi ra từ chỗ bên cạnh, nói với Lăng Y Mộc: "Y Mộc, cô tha thứ cho tôi được không, tôi thực sự không thể mất việc này được, công việc này rất quan trọng đối với tôi! Xin cô đấy, nói với cục trưởng của chúng ta một chút, nói rằng cô tha thứ cho tôi, nói cục trưởng của chúng ta bỏ lệnh sa thải được không?"
Miêu Bảo Ngọc nghĩ tới nghĩ lui, vẫn cảm thấy người mà cô ta có khả năng đắc tội nhất là Lăng Y Mộc.
Lăng Y Mộc nhìn Miếu Bảo Ngọc: "Tôi nghĩ cô tìm nhầm người rồi, cục trưởng các cô muốn sa thải cô, không liên quan gì đến tôi, tôi cũng không gặp được cục trưởng của các cô đâu".
"Sao có thể thể được!" Miêu Bảo Ngọc vội vàng nói: "Người mà tôi có lỗi chỉ có một mình cô, không phải là vì hôm đó Tiêu Thiên Định trông thấy bộ dạng đó của cô, vô tâm không chịu ra mặt thay cô sao? Cho nên cô mới ra tay với tôi?" Nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có khả năng này.
Mãi đến bây giờ, Lăng Y Mộc rốt cuộc cũng hiểu nguyên nhân vì sao Miêu Bảo Ngọc lại đến tìm cô, cầu xin cô tha thứ. Tiêu Thiên Định sao... Chỉ sợ trong lòng người đàn ông kia, cho dù đến một chút thương cảm cho cô cũng không có!
"Tôi không biết cuối cùng thì cô đang nói cái gì, nếu như cô nghĩ là do Tiêu Thiên Định khiến cô thất nghiệp, vậy thì người có nên tìm là Tiêu Thiên Định" Lăng Y Mộc lạnh lùng nói, lập tức kéo lấy tay của Dịch Quân Phi, đi qua Miếu Bảo Ngọc.
Miêu Bảo Ngọc còn muốn đuổi theo tiếp, thế nhưng khi Dịch Quận Phi quay đầu lại, nhàn nhạt liếc nhìn cô ta một cái, cả người cô ta đột nhiên dừng lại.
Ánh mắt kia, khiến cho cô ta bất thình lình có một cảm giác sợ hãi, giống như nếu cô ta còn đuổi theo làm phiền Lăng Y Mộc nữa, vậy thì kết quả của của cô ta có thể sẽ thảm hại hơn cả bây giờ.
Việc này... rốt cuộc thì đã xảy ra chuyện gì? Mặt của người đàn ông này bị tóc mái che đi phân nửa, vốn không thể nhìn rõ ràng mặt mũi, thế nhưng một ánh mắt của người đàn ông này lại khiến cô ta vô cùng sợ hãi. Người đàn ông này là trai bao của Lăng Y Mộc sao?
Còn nữa, đứng sau lưng của Lăng Y Mộc, thật sự có nhân vật lớn sao? Nếu như vậy, vậy thì là ai? Tiêu Thiên Định sao? Hay vẫn còn những người khác?
Thế nhưng vào giờ phút này, dù thế nào đi nữa, bước chân của cô ta cũng không bước nổi nửa bước.