“Chị thích thì tôi cũng thích” Dịch Quân Phi nói.
“Đừng vì tôi thích mà cậu mới mua chứ, cậu phải thích mới được. Nếu cậu không thích thì tôi sẽ tìm cho cậu một chiếc áo len có kiểu dáng và màu sắc khác” Cô nói.
“Không cần đâu. Lấy cái này đi, tôi thật sự rất thích cái này”
“Được, vậy tôi sẽ lấy cái này cho cậu” Lăng Y Mộc bắt đầu bấm vào biểu tượng thêm vào giỏ hàng.
Anh nhìn cô rồi bỗng nhiên hỏi: “Chị, sao chị tốt với tôi như vậy?” Cô đã mua quần áo cho anh, mua điện thoại di động cho anh rồi lại còn tiết kiệm tiền cho anh nữa.
“Cậu là em trai của tôi mà, đương nhiên tôi phải đối tốt với cậu chứ” Cô trả lời một cách tự nhiên.
Thế nhưng không biết tại sao khi anh nghe được hai chữ “em trai” thì lại có cảm giác hơi chói tai. Có phải cô đã thật sự quên mất anh vẫn là một người đàn ông rồi không?
Sau khi Thẩm Công Quốc bị mất mặt trong hội quán thì khi về nhà anh ta đã bị ông Thẩm đánh một trận thừa sống thiếu chết đến mức phải nhập viện.
Thậm chí, rất nhiều công việc kinh doanh và các đơn hàng tốt của nhà họ Thẩm cũng bị ảnh hưởng. Chuyện này đối với dòng họ Thẩm có thể nói là tổn thất không hề nhỏ.
Và những người tham gia buổi họp lớp hôm đó hoặc là bị mất việc hoặc trong nhà gặp biến cổ lớn. Tóm lại là ai ai cũng than phiền không dứt.
Khi Miêu Bảo Ngọc từ phòng nhân sự đi ra thì hai chân của cô ta run rẩy, cô ta chỉ cảm thấy bản thân sắp đứng không vững nữa. Bộ phận nhân sự đã thẳng thừng đưa cho cô ta một văn bản chấm dứt hợp đồng, họ nói rằng cô đã bị sa thải và yêu cầu cô hoàn thành các thủ tục từ chức trong vòng một tuần.
Sa thải sao? Cô ta chưa bao giờ nghĩ tới điều đó.
Cô ta vào được vào cục quản lý đô thị chính là nhờ cả nhà phải mất bao nhiêu công sức chèo kéo các mối quan hệ khắp nơi mới mong có được công việc ổn định như vậy. Hơn nữa đối tượng hẹn hò xem mắt của cô ta cũng vì công việc của cô ta mà mới đồng ý đi xem mắt. Và cũng vì công việc của cô ta mà đối tượng coi mắt mới đồng ý tiếp tục qua lại.
Nếu cô ta cứ bị đuổi việc thế này thì đừng nói là tìm một công việc khác, vì bây giờ tìm một công việc thật khó khăn biết bao. Không những vậy mà cô ta còn sẽ mất hết người thân, bạn bè nữa. Ngay cả người đàn ông đi xem mắt mà cô ta đã có tình ý kia cũng sẽ vì cô ta bị đuổi việc mà sẽ không còn tiếp tục qua lại với cô ta nữa.
Khi cô ta hỏi bộ phận nhân sự tại sao lại đuổi việc cô ta, rốt cuộc cô ta đã làm sai chỗ nào
thì bộ phận nhân sự chỉ nói: “Đó là lệnh của cấp trên. Tiền bồi thường cho việc sa thải sẽ do văn phòng của cục đưa ra, nhưng tuyệt đối sẽ không bao giờ tuyển dụng cô nữa”
Lúc này Miêu Bảo Ngọc hoảng sợ liền gọi điện cho Triệu Cúc Hoa: “Cúc Hoa à, tớ phải làm sao đây? Tớ sắp bị cục quản lý đô thị đuổi việc rồi. Chẳng phải cậu tự nhận mình là người thông
minh sáng dạ sao, cậu có thể giúp tớ nghĩ cách được không? Tìm một người có quan hệ thân thiết với cục trưởng của tớ để nói giúp tớ với”
Nếu là bình thường, Triệu Cúc Hoa sẽ vì Miêu Bảo Ngọc ngoan ngoãn nghe lời mà nghĩ cách giúp cô ta. Nhưng ngay lúc này đây, Triệu Cúc Hoa không còn tâm trạng để mà lo lắng cho Miêu Bảo Ngọc nữa vì đến ngay cả gia đình cô ta còn khó bảo toàn.
Ban đầu khoản vay ngân hàng đã được thương lượng nhưng bây giờ lại đột nhiên không được chấp thuận và như vậy thì chuỗi vốn kinh doanh của gia đình cô ta sắp bị đứt. Lúc này, cả gia đình họ đều đang loanh quanh để tìm người vay tiền.
Nhưng dù thế nào đi nữa, không ai dám cho gia đình cô ta vay tiền cả. Thậm chí gia đình có ta có thể phá sản bất cứ lúc nào.
“Tớ không giúp được cậu đâu, cậu hãy đi tìm người khác đi.” Triệu Cúc Hoa nói.
“Cậu... sao cậu lại có thể nói vậy chứ? Trước đây cậu bảo tớ làm gì thì tớ cũng đều làm theo. Cậu bảo tớ dẫn Lăng Y Mộc đến hộp đêm để dự buổi họp lớp, tớ cũng đã làm theo mà không hề từ chối. Bây giờ thì hay rồi, tớ có chút chuyện muốn nhờ cậu mà cậu liền từ chối à.”