Lăng Y Mộc cảm thấy bất ngờ một lần nữa, không ngờ Cố Vĩ Ngạn lại thích nghe những bản nhạc xưa giống như vầy.
Hơn nữa, bài hát này còn được cài đặt phát lặp lại.
Bởi vậy trong xe cứ liên tục vang lên bài hát này.
Lăng Y Mộc bất giác nhớ đến bản thân mình đã từng rất thích nghe bài hát này, hơn nữa cô còn có thể hát.
Bởi vì bài hát này là phiên bản tiếng dân tộc Hoa. Cho nên khi đó, cô vì muốn hát được bài này này đã phải tập phát âm chính xác từng chữ tiếng Quảng Đông trong bài hát đó.
Nhớ khi đó, nhớ về quãng thời gian ở nhà bà ngoại, có lẽ đó chính là quãng thời gian vui vẻ nhất từ khi cô biết nhận thức cho đến nay.
Trong tiếng nhạc này, Lăng Y Mộc bất giác cụp mắt xuống, cơn buồn ngủ dần kéo đến.
Mấy hôm nay, buổi sáng cô phải làm việc, buổi tối còn bận nghiên cứu cách đan bao tay nên mỗi ngày đều ngủ rất ít. Mà sáng sớm hôm nay, cô lại ngồi xe buýt đến đây, bận rộn hết một ngày.
Vì vậy, chẳng bao lâu, Lăng Y Mộc bất tri bất giác nhắm mắt lại và chìm vào giấc ngủ.
Cố Vĩ Ngạn liếc nhìn Lăng Y Mộc đang ngủ, vặn nút giảm âm lượng đi một chút.
Sau khi cô ngủ, trông cô càng giống với cô gái ở trong trí nhớ của anh ta. Thật ra khi cô mở mắt cũng giống. Chỉ là khi cô mở mắt, loại cảm giác dãi nắng đầm sương và loại áp lực trên người cô, trong trí nhớ của anh ta, đấy là những thứ anh ta chưa bao giờ nhìn thấy ở người đó.
Đôi mắt của người đó trong veo, sáng ngời, dường như chứa đầy hy vọng vô tận.
Khi Lăng Y Mộc tỉnh lại, xe đã dừng ở cửa khu nhà mà cô đang ở.
Cô lập tức xấu hổ, mau chóng gỡ dây an toàn: “Tôi ngủ bao lâu rồi?”
“Cũng được, không lâu lắm” Anh ta nói.
Lăng Y Mộc vội vàng xuống xe, sau đó giơ tay ra muốn lấy cái túi mình đặt bên cạnh ghế ngồi, chỉ là cô không cầm chắc, đồ vật trong túi lập tức rơi ra ghế ngồi.
Mồ hôi của cô điên cuồng chảy ra, cô vội vàng nhặt đồ bỏ vào trong túi.
Đột nhiên một bàn tay nhanh hơn cô, nhặt lấy đôi bao tay đang đan dở.
“Cô đan bao tay sao?” Anh ta hơi bất ngờ, nói.
“Ừm. Rảnh rỗi không có chuyện gì làm nên đan thử xem” Cô tìm đại một cái cớ, sau đó mau chóng lấy đôi bao tay về từ trong tay anh †a, nói một câu “cảm ơn”. Lúc này mới đóng cửa xe, vội vàng đi vào khu nhà.
Cố Vĩ Ngạn nhìn thấy bóng dáng cô dần biến mất thông qua cửa kính xe.
Đôi bao tay vừa nấy, nhìn kích thước thì rất giống đan cho một người đàn ông. Lế nào cô đan đôi bao tay này để tặng cho một người đàn ông nào đó sao?
Một người phụ nữ đan thứ này cho một người đàn ông, nếu như không phải người nhà, vậy thì chỉ có một ý nghĩa mà thôi.
Nhưng mà sợi len kia đã cũ lắm rồi, cũng không biết rốt cuộc cô muốn đan đôi bao tay đó cho ai.
Cố Vĩ Ngạn khởi động xe một lần nữa, nhanh chóng rời khỏi khu nhà.
Lăng Y Mộc về đến nơi ở nhìn thoáng qua số tiền trong Cô của hiện tại, sau khi ra tù đến bây giờ, số tiền trong tài khoản Sau khi rửa mặt xong, lấy điện thoại ra, chưa đến mười lăm triệu.
Khi cô ở bệnh viện đã từng hỏi thăm tiên thuốc men của bà ngoại.
Mặc dù hiện tại chỉ nợ bệnh viện mấy triệu, nhưng nếu tiếp tục điều trị, vậy thì sẽ phải tốn rất nhiều tiền. Ước tính cẩn thận, sợ rẵng sẽ tốn trên dưới một trăm năm mươi triệu. Mà sau này, còn phải xem tình hình điều trị của bà ngoại như thế nào nữa.