Trái tim cô đập mạnh, hiện tại, rõ ràng anh đã là Dịch Quân Phi, nhưng lại đang nói chuyện với cô bằng giọng của Bình Quân.
“Chị, được không?” Giọng anh lại vang lên.
Cô do dự một lúc, cuối cùng vẫn hỏi: “Chỉ một đêm thôi sao?”
“Ừm, chỉ một đêm” Anh nói.
“Vậy… được” Một đêm… chỉ một đêm.
Cứ coi như là cảm ơn anh lúc trước đã cứu cô ra khỏi nhà họ.
Phùng, đưa cô đến bệnh viện chữa trị. Nếu lúc đó anh không xuất hiện thì chắc bây giờ cô đã ở trong một hoàn cảnh khác.
Lúc này Dịch Quân Phi mới buông tay.
Lăng Y Mộc vào phòng tắm, đóng cửa, nhìn mình trong gương.
Mặc dù trông cô vẫn thanh tú, nhưng đã gầy đi rất nhiều so với vài năm trước, phần xương hàm có vẻ sắc nét hơn.
Lúc trước khi cuộc sống tối còn kêu gào muốn giảm cân cả ngày, sợ mình béo lên rồi thì mặ Bây giờ không phải lo lắng điều này nữa, bây giờ cô gầy đi rồi, nhưng lại không nghĩ về chuyện mặc quần áo có đẹp hay không nữa, điều cô cân nhắc là giá cả của quần áo, tính thực dụng của quần áo, có bị mài mòn hay không, có thể mặc thêm mấy năm không, Vì vậy, có đôi khi nghĩ lại những điều này, cảm thấy thật nực cười.
Bởi muốn có được thứ gì đó, vì vậy mới liều mạng muốn đạt được, nhưng khi thực sự đạt được rồi, lại phát hiện ra thứ mà bản thân liều mạng để có được lại là thứ mà hiện tại bản thân không hề bận tâm.
Lăng Y Mộc tự cười nhạo bản thân, nói đến đây, cô thực sự không hiểu tại sao Dịch Quân Phi vẫn luôn miệng gọi mình là chị, cứ như thể vẫn còn rất quan tâm đến cô, rất hoài niệm khoảng thời gian hai người ở bên nhau.
Anh có hứng thú với cô sao?
Đôi khi anh biểu hiện như thể bản thân rất thích cô, nhưng cô không thể không nghĩ rằng có phải là anh đang diễn kịch hay không?
Lăng Y Mộc lắc đầu, không suy nghĩ về những thứ này nữa, bây giờ đối với cô mà nói, chỉ là đi một bước tính một bước mà thôi.
Nhưng nếu đối mặt với anh…
“Sao vậy, không phải chị đã hứa tối nay sẽ như lúc trước sao?” Anh nói.
Lăng Y Mộc khẽ cản môi, lúc trước là một mình cậu diễn, bây giờ lại muốn đổi thành hai người cùng diễn sao?
“Bình Quân, ngủ ngon” Cuối cùng cô cũng nói ra cái tên này.
Rõ ràng, từ khi biết anh là Dịch Quân Phi đến bây giờ mới có một tháng, nhưng cô lại cảm thấy như đã trôi qua rất lâu, lâu đến nỗi giống như cách kiếp trước và kiếp này vậy.
Anh cười nhẹ, sau đó khẽ cúi đầu, tiến lại gần cô.