Bây giờ, kẻ không xứng với đối phương là cô mới đúng. Một người đàn bà từng chịu cảnh tù tội, người đàng hoàng đứng đản nào mà chịu cho cưới kia chứ?
“Hai ngày trước, anh có thấy em ngồi lên một chiếc Porsche”
Quách Huỳnh Phương có hơi ngập ngừng kể lại: “Nếu em đã tìm được một đối tượng tốt để quen thì anh… anh cũng vui thay cho em. Nhưng mà… anh lo là em bị người ta lừa, nên em nhớ để ý kỹ hơn..” . Kiếm Hiệp Hay
“Người đó không phải đối tượng gì đâu” Lăng Y Mộc cắt ngang lời Quách Huỳnh Phương: “Tôi nhặt được đồ của người đó nên anh ta mới mời tôi một bữa để cảm ơn thôi”
“Là thế à” Trên mặt anh ta lại dâng lên nỗi niềm hy vọng nào đó.
Trong chốc lát, xe đã đỗ trước cổng khu nhà Lăng Y Mộc Lăng Y Mộc nhìn anh ta, cất lời: “Anh Quách à, anh là một người rất tốt, chỉ là chúng ta không hợp để đến bên nhau đâu, anh đừng phí thời gian với tôi làm gì nữa. Rồi đây anh cũng sẽ gặp được một người con gái tốt đẹp hơn mà thôi!”
“Nhưng trong mắt anh em cũng rất tốt” Quách Huỳnh Phương đỏ mặt: “Anh có thể chờ em..”
“Giống như những gì anh từng nói đây, bạn trai cũ của tôi là một người có tiền. Tôi không định gả cho ai, mà có gả thì cũng sẽ không gả cho bất kỳ ai kém cạnh hơn người đó. Vậy nên đôi ta không dành cho nhau đâu, anh hiểu ý tôi chứ?” Lăng Y Mộc buông lời tàn nhãn.
Có lẽ chỉ như thế thì mới khiến anh ta từ bỏ ý định của mình.
Đau dài không bằng đau ngắn, anh Quách là người tốt, nếu như không phải vì muốn anh ta từ bỏ ý định thì cô cũng không nói những lời như thế.
Vẻ mặt Quách Huỳnh Phương trông đầy mất mát, anh ta ngô nghê nhìn Lăng Y Mộc.
“Được rồi, tôi xuống đây. Hôm nay xin cảm ơn anh, mai mốt anh không cần phải chở tôi nữa đâu” Cô vừa nói vừa mở cửa xuống xe, đi vào trong khu nhà ở, Tiếng xe khởi động máy truyền đến từ sau lưng cô, thế rồi rời đi.
Lăng Y Mộc dừng bước rồi từ từ xoay người lại, nhìn chiếc xe chạy xa xa dần biến thành một chấm đen nhỏ.
Có lẽ, sau này sẽ không còn một người đàn ông có tình với mình, thậm chí không chê cô từng ngồi tù, chỉ là… cô cũng không muốn liên lụy anh ta.
Mãi cho đến khi không còn nhìn thấy chiếc xe kia, Lăng Y Mộc mới xoay người chậm rãi bước vào khu nhà, Vào lúc này, cô cũng không để ý cách đó không xa, một chiếc xe Bentley đen đậu ven đường. Người ở bên trong lười biếng liếc nhìn bên ngoài qua lớp cửa sổ với đôi môi mím lại cười như có như không, tựa như vừa trông thấy cảnh tượng thú vị gì đó.
Thế nhưng trong gương chiếu hậu, Cao Kiến Vĩ ngồi ở ghế trước lúc này run như cầy sấy, anh ta nhìn cấp trên nhà mình, dáng vẻ hiện tại của anh Dịch… giống như là điềm báo trước khi nổi giận!
Trong lòng Cao Kiến Vĩthầm trách Lăng Y Mộc. Cô nói về thì về đi, còn để cho đàn ông đưa về nhà, cái này sẽ khiến anh Dịch nghĩ thế nào hả!
Vốn tưởng rẵng để anh Dịch gặp Lăng Y Mộc là một chuyện tốt.
Nhưng bây giờ, Cao Kiến Vĩ chẳng biết bản thân có nên tự cầu phúc cho mình hay không, song tuyệt đối đừng vì chuyện của Lăng Y Mộc mà bị anh Dịch giận chó đánh mèo.
“Anh Dịch à, cái này… Chắc hẳn cô Lăng có việc nên mới để người khác đưa về” Cao Kiến Vĩ phá vỡ sự yên lặng bên trong xe.
Dịch Quân Phi ngước mặt nhìn đối phương, cười như có như không, nói: “Sao thế, cậu muốn giải thích hộ cô ấy sao?”
Cao Kiến Vĩ lập tức rùng mình, sau đó ngoan ngoãn ngậm miệng lại Được rồi, xem ra người nên tự cầu phúc chính là Lăng Y Mộc.