Lăng Y Mộc tự mình rời khỏi bệnh viện, mợ cả muốn đuổi theo, mợ hai ngăn lại nói: “Đừng có chọc vào nó, bây giờ nó có nhân vật máu mặt bảo vệ, chúng ta không chọc nối đâu, nếu như thực sự chọc cho nó tức giận, nó bực mình cho gia tăng thêm hình phạt cho người nhà chúng ta thì phải làm sao đây?”
“Nó dám à!” Mợ cả tức giận nói.
“Ôi, đừng nói là nó dám hay không dám, chẳng lẽ cô còn liều mạng tìm nó được sao? Đến lúc đó có khí cô cũng cô cũng bị nhốt vào trong tù luôn đấy chứ!” Mợ hai nói.
Mợ cả nghe thấy vậy thì rụt cổ lại, vừa tức giận vừa sợ hãi, nhưng lại không dám đuổi theo Lăng Y Mộc nữa.
Lăng Y Mộc bắt taxi quay trở lại Thanh Thủy, cả một đêm gần như đa số thời gian đều là ở trên đường, đợi tới khi về tới Thanh Thủy thì trời cũng đã hửng sáng rồi.
Cả đêm cô không ngủ, năm giờ sáng lại bắt đầu ngay công việc quét đường.
*Y Mộc à, tối hôm qua em ngủ không ngon hả? Tinh thần không tốt cho lắm” Chị Từ nhìn Lăng Y Mộc rồi nói.
“Vâng” Lăng Y Mộc đáp lại một cách mơ hồ, trong lòng nghĩ về chuyện của bà ngoại. Không phải bây giờ cô đi rút đơn kiện là đám người cậu cả sẽ được thả ra.
Nếu thực sự muốn bọn họ được thả ra, vậy thì quan trọng vẫn là ở Dịch Quân Phi!
Nghĩ đến Dịch Quân Phi, tim cô như nghẹn lại.
Lúc trước cô đã từ chối yêu cầu ở lại bên cạnh anh của anh, lúc đó rõ ràng là anh rất tức giận.
Nhưng bây giờ, cô lại đi cầu xin anh sao?
Anh sẽ đồng ý sao?
Nếu như anh không đồng ý, vậy thì tương lai e rằng bà ngoại sẽ khó gặp được mặt đám người cậu cả rồi, thậm chí có thể thực sự là… đến lúc ra đi cũng không có con cháu đưa tiễn.
Cô biết rằng bà ngoại vẫn còn nhớ đám người cậu cả! Chỉ là bà ngoại không muốn cô chịu uất ức, cho nên cô tình không cầu xin cho đám người cậu cả trước mặt cô.
Bà ngoại cô nhận được sự công bắng, thế nhưng cô lại không thể đòi hỏi sự công bằng này.
Nếu như có thể khiến lòng bà ngoại nguôi ngoai, có thể khiến bà ngoại khỏi bệnh, thì sự công bằng này, cô có thể không cần!
Buổi trưa Lăng Y Mộc cầm di động nhìn số điện thoại hiện trên màn hình, số điện thoại này… là số điện thoại mà sau khi cô mua điện thoại cho Bình Quân, ngày hôm sau anh mua số điện thoại cho điện thoại kia.
Cũng không biết bây giờ anh có còn dùng số điện thoại này hay không.
Lăng Y Mộc cũng chỉ cố gắng gọi vào số điện thoại này với tâm lý còn nước là còn tát.
Thông báo luôn hiển thị đang đợi đối phương nhấc máy, nhưng không có ai trả lời.
Lăng Y Mộc không bỏ cuộc, cố gắng gọi lần thứ hai, lần thứ ba…
Ở phía bên kia, trong văn phòng tổng giám đốc Dịch Nguyên, một số cấp cao đang ở trong văn phòng tổng giám đốc vào lúc này, im lặng dừng mắt trên một chiếc điện thoại di động cũ kỹ rẻ tiền.