“Vậy thì sao, chỉ cần cháu muốn, cháu có thể khiến cô ấy chẳng thua kém một đứa con ông cháu cha nào trong thành phố hết!” Dịch Quân Phi trả lời.
“Cháu đừng có quên bố cháu đã chết như thế nào!” Ông cụ Dịch nghiến răng nghiến lợi.
Ánh mắt Dịch Quân Phi tối lại: “Cháu không quên, cho dù cháu.
thực sự muốn ở bên cô ấy, không có nghĩa là cháu muốn dâng mạng sống của mình cho cô ấy, cháu không giống như bố, sẽ không thề chết vì một người phụ nữ, càng sẽ không để cho một người phụ phụ kiểm soát mình!”
Cho đến giờ anh vẫn luôn là người kiểm soát mọi chuyện!
Ông cụ Dịch hừ lạnh một tiếng: “Hôm nay cháu đến đây để nói cho ông chuyện này sao?”
“Không” Dịch Quân Phi trả lời: “Cháu muốn ông để yên cho cô ấy!”
Ông cụ Dịch nheo mắt lại, xụ mặt giận dỗi: “Mày có ý gì? Mày đang uy hiếp ông nội của mày hả? Chẳng lẽ một ông già như tao còn không bằng một con đàn bà hả?”
“Ông nội à, cháu chỉ muốn nói cho ông biết mà thôi, cháu không có uy hiếp ông cái gì hết” Dịch Quân Phi khế cười: “Cháu muốn nói là ông đừng động tới cô ấy, cho dù giữa cháu với cô ấy có xảy ra chuyện gì thì ông cũng đừng động tới cô ấy. Tất nhiên là cháu cũng không biết cháu sẽ có phản ứng gì nếu ông thật sự động tới cô ấy đâu, sao ông không thử một lần nhỉ?”
Sắc mặt ông cụ Dịch hơi thay đối, nhiên cảm thấy run sợ.
Đây là người thừa kế mà ông đã nuôi nấng, cũng lớn lên như ông mong đợi, thậm chí còn tốt hơn ông mong đợi, nhưng… càng ngày càng không thể kiểm soát được!
“Cháu vừa ý chỗ nào của Lăng Y Mộc vậy?” Ông không nhịn được hỏi, con gái nhà trâm anh thế phiệt ở Thanh Thủy nhiều như vậy, phần lớn không chỉ xinh đẹp mà còn tài giỏi, sơ yếu lý lịch gia đình trong sạch, đều là những cô gái đa tài đa nghệ, nhưng anh cứ nhất định vừa ý một người đàn bà đã từng đi tù.
“Chắc là do cái đầu ngốc đấy” Dịch Quân Phi thì thầm.
Chỉ có ngốc như vậy mới đi dẫn anh về phòng trọ, ngốc đến mức hết lòng hết dạ với một người xa lạ, ngốc đến mức anh thấy đau lòng cho cô.
Người phụ nữ này đã đi tù ba năm rồi mà vẫn chưa khôn ra.
Nhưng cũng chính người phụ nữ này lại nói đôi mắt của anh rất đẹp còn trong veo, cô không chán ghét đôi mắt của anh như ông cụ, cũng không si mê anh như những người phụ nữ khác, chẳng qua chỉ có một cảm giác tán thưởng… cảm giác muốn chở che anh.
Cô nói rằng cô muốn bảo vệ sự trong veo trong đôi mắt của anh.
Nhưng cô đâu biết rằng chưa từng có ai dùng hai chữ trong veo để miêu tả về anh cả, trong mắt nhiều người, anh như một tên đao phủ có thể không chừa bất cứ thủ đoạn nào để đạt được mục đích của mình.
Một người như anh thì sao có thể xứng với hai từ trong veo được chứ!
“Được rồi, ông nội, cháu để ông nghỉ ngơi không làm phiền ông nữa” Dịch Quân Phi mỉm cười, đứng dậy rời khỏi phòng bệnh.
‘
Cô khóc vì cái gì? Có phải cô khóc vì anh lừa cô hay không? Hay khóc vì anh là Dịch Quân Phi? Hay là…
“Cứ như cũ…” Dịch Quân Phi lẩm bẩm: “Vì em khiến trái tim anh rung động, vậy thì đến lượt em phải ở bên cạnh anh mới đúng chứ?”