“Điện thoại di động như vậy cũng rất tốt mà” Anh ngắt lời cô rồi cúi đầu xuống, giống như đang thực sự nghiêm túc lựa chọn điện thoại di động vậy.
Đúng lúc này, đột nhiên có một giọng nói vang lên: “Ồ, Y Mộc”
Lăng Y Mộc cũng ngẩng đầu lên nhìn thì cô chỉ thấy cách đó không xa là Miêu Bảo Ngọc đang cùng một người con gái khác đi tới đây. Rõ ràng hai người họ đang đi mua sắm vào buổi tối.
Khi họ đến gần hơn, Lăng Y Mộc mới phát hiện ra người kia chính là bạn học cấp ba của cô, Triệu Cúc Hoa.
“Thật là trùng hợp quá nha, vô tình lại gặp được cậu ở đây. Đây có phải là bạn trai của cậu không?” Miêu Bảo Ngọc nhìn chằm chằm vào Dịch Quân Phi đang đứng bên cạnh Lăng Y Mộc.
Lăng Y Mộc còn chưa kịp trả lời thì Triệu Cúc Hoa đã nói: “Này, Bảo Ngọc à, cậu đừng nói bậy bạ như vậy chứ. Tớ nghe người ta nói rằng bạn trai của Y Mộc là một anh chàng công tử bột giàu có. Còn người này, nhìn cách ăn mặc của anh ta sao lại không giống lắm nhỉ?”
Nhìn quần áo anh mặc toàn là đồ rẻ tiền.
Nói xong Triệu Cúc Hoa nhíu mày, trên khuôn mặt cũng được coi như là có nhan sắc kia lộ ra một vẻ khinh thường và mỉa mai: “Ồ, xin lỗi cậu nha. Tôi quên mất người bạn trai kia của cậu đã có bạn gái mới rồi, hình như họ còn sắp đính hôn luôn rồi. Mấy ngày nay trên báo chí đều nói đến chuyện đính hôn của cậu chủ nhà họ Tiêu và cô chủ nhà họ Hách. Cái này mới gọi là môn đăng hộ đổi đó. Nói mới nhớ nha, người bạn trai mới này của cậu có biết bây giờ cậu đang là một nhân viên quét rác đường phố không vậy?”
“Ai da, Cúc Hoa à. Cậu có nhất thiết phải nói như vậy không hả” Miêu Bảo Ngọc nói.
“Tớ đâu có nói gì sai chứ. Không phải cậu nói bây giờ cô ta là nhân viên vệ sinh đường phố ở một công ty vệ sinh môi trường sao?” Triệu Cúc Hoa lên mặt như muốn bắt nạt người khác.
Khi còn học cấp ba, Lăng Y Mộc chèn ép cô ta khắp nơi, không để cho cô ta nổi trội. Khi lên đại học, cô ta lại nghe tin Lăng Y Mộc còn may mắn được làm bạn gái của Tiêu Thiên Định khiến cô ta không khỏi ghen tị đến mức sắp chết đến nơi.
Dựa vào cái gì mà dường như tất cả mọi may mắn đều được trao cho Lăng Y Mộc chứ.
Cũng may bây giờ Tiêu Thiên Định đã sắp cưới người khác, còn Lăng Y Mộc lăn lộn mãi cuối cùng lại trở thành một công nhân vệ sinh môi trường. Triệu Cúc Hoa có thể tự cảm nhận được giọng điệu khinh thường của cô ta.
Lăng Y Mộc lạnh lùng nhìn chằm chằm vào người trước mặt, vì đối phương hoàn toàn là muốn làm nhục cô nên cô cũng không cần để ý tới họ làm gì. Nếu không thì cô chỉ khiến đối phương càng thêm đắc ý mà thôi.
Cô quay đầu lại nói: “Bình Quân, cậu thích cái điện thoại nào?”
“Lấy cái này đi” Dịch Quân Phi chọn ra một cái trong số những chiếc điện thoại đó. Lăng Y Mộc yêu cầu nhân viên quầy hàng lấy hàng và xuất hóa đơn.
“Ngày mai đi làm thẻ sim, như vậy là có thể dùng được rồi” Cô nói. “Được, ngày mai khi đi ngang qua phòng kinh doanh thì tôi sẽ làm” Anh nói.
Cuộc trò chuyện giữa hai người họ có vẻ giống như không coi ai ra gì khiến cho Miêu Bảo Ngọc và Triệu Cúc Hoa tức giận ngùn ngụt. Miêu Bảo Ngọc trông còn khá hơn một chút nhưng Triệu Cúc Hoa thì rất tức giận đến mức chịu hết nổi rồi.
Rõ ràng là cô ta đang làm nhục Lăng Y Mộc mà, tại sao cô ta lại có cảm giác chính bản thân cô ta đang bị làm nhục ngược lại là sao?
Triệu Cúc Hoa nhìn thấy Lăng Y Mộc lấy điện thoại di động ra quẹt tiền thì nói: “Sao hả, ngay cả mua một cái điện thoại di động mà cũng cần cô phải trả tiền sao? Lăng Y Mộc à, cô đang nuôi trai bao đó hả? Có điều cô chỉ là một nhân viên vệ sinh đường phố mà thôi nên làm gì có nhiều tiền chứ. Bởi vậy chỉ mua được cái điện thoại di động giá rẻ như vậy thôi”.
Triệu Cúc Hoa vừa nói vừa nhìn về phía Dịch Quân Phi.
Cô ta chỉ thấy rằng người đàn ông này thực sự không tệ. Mặc dù tóc mái đã che đi vầng trán và đôi mắt nhưng vẫn có thể thấy được nét mặt của người đàn ông đó rất thanh tú. Đôi mắt như ẩn như hiện sau tóc mái có thể mơ hồ thấy rằng đó là một đôi mắt đẹp.
"Tôi nghĩ anh không nhất thiết phải ở bên cô ta đâu? Sao hả, anh muốn chia tay với cô ta không? Chỉ cần anh chia tay với cô ta thì tôi có thể mua cho anh một chiếc điện thoại di động đắt tiền hơn nhiều. Anh có thể tùy ý chọn một cái điện thoại bất kỳ trong số những điện thoại trong cửa hàng này.” Triệu Cúc Hoa nói.
Gia đình cô ta mở một công ty nhỏ, tuy rằng không phải loại giàu có nứt vách nhưng so với người thường thì cô ta cũng giàu hơn rất nhiều.
Dịch Quân Phi mím môi và nhìn chằm chằm vào Triệu Cúc Hoa.
Triệu Cúc Hoa còn tưởng rằng cô ta đã thuyết phục được đối phương bèn nói tiếp: “Thế nào, anh chia tay với cô ta đi rồi chúng ta làm bạn bè. Rồi tôi sẽ chở anh trên chiếc BMW mà tôi mới mua để anh đi hóng gió cùng tôi. Tôi còn có thể giới thiệu cho anh mấy người bạn làm bên chương trình truyền hình và phim ảnh. Nhìn dáng vẻ của anh như vậy, tôi nghĩ tương lai có thể sẽ trở thành một ngôi sao nhỏ cũng nên” Cô ta càng nói lại càng hưng phấn.
“Tôi không quan tâm đến việc trở thành một ngôi sao. Đối với chiếc BMW của cô thì cô tự đi xem là được rồi” Dịch Quân Phi nói một cách thản nhiên như không hề quan tâm đến cô ta.
Lúc này Triệu Cúc Hoa chỉ cảm thấy như cô ta vừa bị tát vào mặt: “Anh có biết tôi là ai không? Tôi có thể khiến anh.”
"Ồ, khiến cho tôi thế nào?” Dịch Quân Phi lạnh lùng liếc nhìn cô ta. Đột nhiên Triệu Cúc Hoa cảm thấy sởn cả tóc gáy.
Dịch Quân Phi cũng không thèm nói chuyện với Triệu Cúc Hoa nữa, anh thấy Lăng Y Mộc đã thanh toán xong hóa đơn thì cùng với Lăng Y Mộc cầm theo chiếc điện thoại di động mới mua rồi đi thẳng.
Miêu Bảo Ngọc nhẹ nhàng kéo Triệu Cúc Hoa: “Cúc Hoa à, cậu không sao chứ?”
Triệu Cúc Hoa nghiến răng nghiến lợi nói: “Không sao” Vừa rồi cô ta bị người đàn ông kia dọa cho sợ hãi. Trong khoảnh khắc ấy, ánh mắt của người đàn ông đó khiến cho cô ta có cảm giác như đối phương chính là một người ở trên cao và anh có thể dễ dàng nghiền nát cô ta ra thành tro bụi vậy.
Nhưng trên thực tế thì anh chỉ là một tên thất nghiệp mặc những bộ quần áo rẻ tiền mà thôi.
Ngay sau đó, Miêu Bảo Ngọc liền kéo Triệu Cúc Hoa đi dạo một vòng rồi họ lại đi ăn uống. Khi hai người đi đến bãi đậu xe bên ngoài trung tâm thương mại thì điện thoại di động của Triệu Cúc Hoa lại đột nhiên có tin nhắn.
Cùng lúc đó, một người đàn ông mặc vest đen bước tới với thái độ hòa nhã: “Cô là Triệu Cúc Hoa đúng không? Chúng tôi vừa chuyển cho cô hai tỷ rưỡi. Số tiền này dựa trên việc khấu hao tài sản cố định của chiếc xe mới của cô. Chắc hẳn là cô đã nhận được số tiền này rồi phải không?”
Triệu Cúc Hoa ngẩn ngơ chết lặng, đúng thật tin nhắn vừa rồi là tin nhắn thông báo số tiền hai tỷ rưỡi vừa được chuyển vào tài khoản cho cô ta.
Người đàn ông quay lại và giơ tay ra hiệu thì đột nhiên có vài người đàn ông mặc vest đen cầm búa đập mạnh vào chiếc xe BMW của Triệu Cúc Hoa.
Lúc này Triệu Cúc Hoa và Miêu Bảo Ngọc sợ đến mức tái mặt. Triệu Cúc Hoa thậm chí còn hét to lên: “Mấy người đang làm cái gì vậy? Gọi cảnh sát, tôi phải gọi cảnh sát”
“Cô Triệu, cô đã nhận tiền rồi. Vì vậy bây giờ chiếc xe này không còn là của cô nữa. Tôi có thể đập phá tùy ý” Người đàn ông vẫn ôn tồn nói.
“Không, tôi không bán xe. Mấy người không thể đập phá xe của tôi được.” Triệu Cúc Hoa muốn ngăn cản
họ nhưng mấy người kia không thèm quan tâm đến cô ta chút nào cả. Họ vẫn cứ đập phá nó. Một lúc sau, một chiếc xe vốn dĩ ban đầu rất sáng và đẹp thì nay đã trở thành một chiếc xe rách nát.
“Mấy người... mấy người..." Triệu Cúc Hoa run lên vì tức giận, suýt chút nữa hai tay cô ta còn không cầm nổi cái điện thoại.
“Nếu cô Triệu muốn gọi cảnh sát thì cứ gọi đi. Nhưng chúng tôi có hồ sơ giao dịch đàng hoàng” Người đàn ông nói: "Ai bảo ông chủ của tôi nhìn thấy chiếc xe của cô Triệu không vừa mắt chứ, phiền cô Triệu lần sau mua một chiếc xe nào khiến cho người ta thấy vừa mắt đi ha, để tránh khỏi bị đập phá một lần nữa”
Người đàn ông này nói xong liền cùng đám người đập xe rời đi. Lúc này xung quanh vẫn còn rất nhiều người, khi Triệu Cúc Hoa quay đầu lại nhìn thì chợt cô ta thấy cách đó không xa là Lăng Y Mộc và người đàn ông tên Bình Quân cũng đang nhìn về phía này.
Giờ phút này đây, Triệu Cúc Hoa chỉ cảm thấy lồng ngực của cô ta như sắp nổ tung. Mới cách đây không lâu, cô ta còn khoe khoang về chiếc xe mới mua trước mặt đối phương. Hiện tại thì hay rồi, vừa quay đầu lại liền bị đập nát tan tành rồi. Cuối cùng cô ta vẫn trở thành trò cười trước mặt bọn họ mà.