Nghe thấy những lời này liền có thể biết được Cố Tiểu Mạch đang phải chịu đựng những gì, cơ thể người đàn ông đè lên Cố Tiểu Mạch, hoàn toàn không để cô có cơ hội thoát ra, bởi vì bực tức cô liên tục phản kháng, sống chết vùng vẫy, người đàn ông phẫn nỗ, một cái bạt tai giáng xuống.
Âm thanh lảnh lót truyền đến, quản lý đứng ở một bên kinh hồn bạt vía, lúc nhìn thấy sắc mặt của Mộ Bắc Ngật, cảm giác như rơi xuống hầm băng.
Giọng nói đầy lạnh lùng, thông qua tai nghe hỏi thợ sửa chữa, “Thang máy đang dừng ở tầng nào?”
“Tổng giám đốc Mộ, thang máy đang dừng ở tầng 3, đường cáp treo giãn ra rồi, tôi chuẩn bị qua đó sửa đây ạ, có khản năng vẫn sẽ tụt xuống!”
“Sửa ngay cho tôi, cho thang máy dừng lại ở tầng 2!”
“Vâng vâng thưa Tổng giám đốc Mộ.” Thợ sửa chữa cũng sợ hết hồn bởi giọng nói lạnh lùng của Mộ Bắc Ngật, vội vàng trả lời.
Lúc này toàn bộ tâm tư của Mộ Bắc Ngật đều để lên người Cố Tiểu Mạch, giọng nói của cô khiến anh hoảng sợ vô cùng, không biết có phải là bản năng không, Mộ Bắc Ngật bỗng quay người lao lên tầng 2.
Quản lý khách sạn nhanh chóng điều nhân viên bảo vệ chạy theo sau, Mộ Bắc Ngật lao đến cửa thang máy ở tầng 2, trong tai nghe liên tục truyền đến tiếng sửa thang máy.
“Tổng giám đốc Mộ, thang máy tạm thời sẽ mở ra ở tầng 2, cần nhanh chóng đưa người bị mắc kẹt ra ngoài, mới có thể sửa tiếp được!”
“Nhanh lên!”
Mộ Bắc Ngật hét lên.
Chỉ trong hai ba giây ngắn ngủi, thang máy bỗng tụt xuống, người đàn ông khựng lại, nghiêng đầu nhìn về phía cửa thang máy, Cố Tiểu Mạch ăn một cái tát, váy bị kéo lên đến đùi, áo sơ mi thì rách tơi tả, mặt đỏ bừng, bờ vai bị cắn chảy máu.
Cảnh tượng này,nhếch nhác thảm hại vô cùng.
Thang máy bỗng “ding” một tiếng rồi mở ra, Cố Tiểu Mạch toàn thân co rúm run rẩy, chút sực lực cuối cùng, bàn tay vo thành nắm đấm đánh thật mạnh lên gáy người đàn ông.
Mộ Bắc Ngật là người đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng hỗn loạn trong thang máy, sắc mặt tối đi, lạnh lùng, rất nhanh bị ngọn lửa cháy bừng bừng trong mắt làm tan biến.
Mộ Bắc Ngật sải bước vào thang máy, kéo người đàn ông đang đè lên Cố Tiểu Mạch vứt ra ngoài, người đàn ông bị đập mạnh xuống nền nhà, bảo vệ nhanh chóng giữ chặt hắn lại.
Cố Tiểu Mạch vẫn đang khóc thút thít, cả cơ thể run lẩy bẩy, nước mắt khiến mọi thứ trước mắt đều mờ nhạt, không nhìn rõ người trước mặt là ai, liền né ra.
Mộ Bắc Ngật tỉ mỉ quan sát phản ứng này của cô, vội vàng cởi áo vest khoác lên người Cố Tiểu Mạch, có thể che đi những chỗ lộ ra trên người cô, giọng nói dịu dàng an ủi vỗ về cô, “Là tôi, Mộ Bắc Ngật”
Lúc này mới cảm nhận được cơ thể Cố Tiểu Mạch không còn run lẩy bẩy nữa, Mộ Bắc Ngật ôm cô lên, nhanh chóng bước ra ngoài.
Anh vừa bước ra khỏi thang máy thì cửa thang máy đóng lại, thợ tiếp tục sửa chữa.
Cả cơ thể mong manh yếu đuối của Cố Tiểu Mạch co ro nằm trọn trong lòng Mộ Bắc Ngật, cơ thể cứng đờ, không thể làm ra một phản ứng nào nữa, đôi mắt sưng đỏ đầy tia máu vì khóc.
Thậm chí Cố Tiểu Mạch không dám nhìn người đàn ông đang nằm ở dưới đất.
Dịch Bách bế Nám Nám vội vàng bước đến, nhìn thấy cảnh tượng này, sa sầm mặt.
Nám Nám nhanh mắt nhìn thấy Cố Tiểu Mạch, giọng nói đầy lo lắng vang lên, “Nấm ơi, Nấm ơi!”
Cố Lan Tâm vốn ở trong phòng hả hê, gật gù đắc ý bỗng nhận được tin báo của thuộc hạ, người bị mắc kẹt trong thang máy đã được Mộ Bắc Ngật cứu ra ngoài.
Điện thoại đang nằm trong tay bỗng rơi xuống, nhanh chóng xuống giường đi giày rồi chạy ra ngoài, lúc cô ta chạy đến tầng 2 đúng lúc nhìn thấy cảnh tượng này.
Mộ Bắc Ngật dịu dàng ôm Cố Tiểu Mạch, chăm chú nhìn cô, người đàn ông nằm trên đất, cô ta lên tiếng gọi, “Bắc Ngật”
Nhưng hình như Mộ Bắc Ngật không nghe thấy tiếng gọi của cô ta, trâm giọng dặn dò Dịch Bách, “Trông coi người đàn ông này cẩn thận!”
“Vâng thưa Sếp” Giọng nói của Dịch Bách không có chút gì đùa giỡn, cực kỳ nghiêm túc.
Mộ Bắc Ngật nói xong mới ôm Cố Tiểu Mạch đi về phía thang máy khác, đi thẳng lên tầng cao nhất, quản lý đã sớm cho người chuẩn bị phòng Tổng thống cho Mộ Bắc Ngật, Mộ Bắc Ngật đi một mạch đến phòng tổng thống, đặt Cố Tiểu Mạch xuống giường.
Vừa năm xuống giường, cả cơ thể co rúm lại, ý thức rối loạn, vẫn đang trong tình trạng sợ hãi không thể nào dịu lại được, hành động vừa nãy của người đàn ông khiến trước mặt cô nháy mắt giăng đây mây đen.
Cô nhẹ giọng lẩm bẩm, “Đều là những thẳng tồi, thăng bốn năm trước như thế, thăng này cũng thế!”
Tiếc rằng giọng của cô quá nhỏ, Mộ Bắc Ngật không nghe: rõ, Mộ Bắc Ngật quay người đi vào nhà tắm, lấy một chiếc khăn mặt ấm, nhẹ nhàng lau mặt cho Cố Tiểu Mạch.
Cố Tiểu Mạch lúc này mới ngẩng đầu nhìn Mộ Bắc Ngật, khuôn mặt nhỏ nhắn lúc này chẳng xinh đẹp chút nào, mũi đỏ ửng, mắt đỏ ửng, hai má còn sưng lên.
Mộ Bắc Ngật đau lòng, giọng nói dịu đi, “Không sao rồi, không sao rồi”
“Mộ Bắc Ngật, tại sao…lại là anh?” Cố Tiểu Mạch không ngờ trong tình thế nguy cấp người đến cứu cô là Mộ Bắc Ngật, người đàn ông khiến cô do dự và vùng vẫy.
Lúc cô muốn tránh xa anh, giữ khoảng cách với anh, thì anh lại dễ dàng xông vào cuộc sống của cô.
“Là tôi” Giọng nói êm ái dịu dàng của Mộ Bắc Ngật như liều thuốc an thần, anh nhẹ nhàng lau mặt cho Cố Tiểu Mạch, Cố Tiểu Mạch quá sợ hãi, sức khỏe vốn đã yếu ớt, không được bao lâu liền mê man.
Mộ Bắc Ngật lấy chăn đắp lên người Cố Tiểu Mạch, làm xong hết những việc này, Dịch Bách bế Nám Nám cùng Cố Lan Tâm đi đến.