“Ôm đủ rồi, có thể buông tôi ra rồi chứ.”
Mộ Bắc Ngật bị cô năm lần bảy lượt lạnh giọng đẩy ra, anh bất giác kinh ngạc ngước mắt lên nhìn cô, lúc này hai người đứng rất gần.
Mộ Bắt Ngật càng có thể nhìn rõ sự ảm đạm trong mắt của Cố Tiểu Mạch, anh định đưa tay vuốt nhẹ lên mắt cô, nhưng Cố Tiểu Mạch lại lặng lẽ lùi về sau.
“Anh Mộ, mong anh tự trọng.”
Nhìn đi, xưng hô xa cách và khách sáo nhường nào, giống như không quen biết cô vậy.
Mộ Bắc Ngật đột nhiên thấp giọng mắng, đột ngột tóm lấy cổ tay Cố Tiểu Mạch, nghiến răng nghiến lợi hỏi từng câu từng chữ rõ ràng: “Cố Tiểu Mạch, em không nhớ anh à? Hay là không quen anh? Hử? tại sao lại rũ sạch khoảng cách với anh?”
“Tôi đến đón Nám Nám, không phải cãi nhau với anh Mộ, mong anh Mộ dẫn tôi vào.”
Cố Tiểu Mạch tự biết không hất được tay của Mộ Bắc Ngật ra, nên cứ cứng nhắc để anh nắm như vậy, cơ thể không run rẩy, từ đầu đến cuối đều lặng thinh như tờ, lạnh nhạt giống như một đoá hoa ngạo mạn, khó để đến gần.
Hay cho anh Mộ, Mộ Bắc Ngật trên mặt tuy tức giận, nhưng trong lòng lại cuộn trào những cơn sóng lớn.
Mấy ngày nay, rốt cuộc cô đã trải qua những gì? Ông nội lại làm tổn thương gì đến cô ấy!
Mộ Bắc Ngật không dám tưởng tượng, bên ngoài trời lạnh, tay anh lạnh buốt đến thấu xương, quay người kéo Cố Tiểu Mạch đi vào trong.
Cố Tiểu Mạch theo anh lên tầng hai, mỗi bước đi, trái tim đập càng mạnh hơn.
Đến khi nhìn thấy Nám Nám, đến khi nghe thấy tiếng gọi vui mừng của Nám Nám đang ngồi trên giường, hòn đá lớn trong lòng của Cố Tiểu Mạch cuối cùng mới được đặt xuống, không, là cảm giác cổ họng bị bóp nghẹn từ nãy tới giờ, bây giờ cuối cùng có thể chầm chậm hít thở rồi.
Cô vừa mở miệng liền có chút nghẹn ngào: “ Nám Nám.”
“Mami.” Quầng mắt Nám Nám cũng đỏ lên, không nhí nhảnh gọi Nấm nhỏ như trước đó mà mềm giọng gọi mami, đây là biểu hiện của sự sợ hãi, cảm giác sợ hãi không có mami ở bên cạnh.
Cố Tiểu Mạch bước tới, ôm Nám Nám vào lòng, ôm thật chặt, không dám nới lỏng tay một chút nào.
Nám Nám nhận thấy có hương lạ, đồng thời chiếc mũi nhỏ không ngừng ngửi trên người mẹ.
Ố ồ~ mami và ông chú lợi hại tiến triển cũng nhanh quá đi chứ, ông chú lợi hại vừa ra ngoài đón mẹ vào liền ôm nhau rồi sao!
Nghĩ đến sau này bọn họ sẽ sống cùng nhau, trong mắt Nám Nám liền tràn đầy hy vọng.
Nhưng sau đó một câu của Cố Tiểu Mạch đã dội cho Nám Nám một gáo nước lạnh: “Nám Nám, bây giờ mami đưa con về nhà.”
Ây, chuyện không phải phát triển như vậy chứ!
Nám Nám phút chốc cứng đơ người, liền buột miệng nói: “Nấm nhỏ, chúng ta đi đâu, chúng ta tất nhiên phải ở đây chứ.”
Sắc mặt Mộ Bắc Ngật sớm đã u tối đi rồi, tuy đứng bên cạnh Cố Tiểu Mạch, khoảng cách khá xa, Cố Tiểu Mạch vẫn có thể cảm nhận rõ hơi thở tàn độc toát ra trên người anh.
Cố Tiểu Mạch biết nhưng lại không tỉnh ngộ chút nào, mở miệng nói: “Chú Nam đang đợi chúng ta về nhà, đừng để chú ấy lo, Nám Nám, nghe lời, lần này nghe mami nhé.”
Giọng điệu của cô nặng nề, hoàn toàn không có ý đùa giỡn, trong lòng Nám Nám nhắc nhở cảnh báo cấp độ một, sao bây giờ Nấm nhỏ lại nghiêm túc như vậy.
Nhưng cô bé vẫn mềm giọng phản bác nói: “Nhưng… nhưng, chúng ta gọi điện nói với chú Nam một tiếng không phải được rồi sao.”
Bàn tay ôm Nám Nám của Cố Tiểu Mạch cừng đờ, cô ngước mắt nhìn Nám Nám và Mộ Bắc Ngật bên cạnh, từ từ nói: “Nám Nám, nghe lời, ông chú lợi hại sắp kết hôn rồi, chúng ta ở đây không thích hợp lắm đúng không?”
“Kết hôn? Với ai?” Nám Nám lẩm bẩm, con bé đắn đo sự trịnh trọng của hai chữ kết hôn.
Cố Tiểu Mạch lập tức trả lời: “Cố Lan Tâm.”
Nhưng lần này nhắc đến Cố Lan Tâm, cô không giống như trước đây, giọng nói có chút ghen tuông và không bằng lòng nhưng bây giờ cô lại bình tĩnh nói ra tên của cô ta, giống như đã chấp nhận hiện thực.
Mộ Bắc Ngật thở dài, ánh mắt nhìn Cố Tiểu Mạch có chất chứa điều gì đó không rõ ràng.
Nám Nám bỗng nhiên rất kích động, nước mắt muốn tuôn rơi: “Ông chú lợi hại, bà dì xấu xa đó đưa cháu đi khu vui chơi, lúc ở trên Vòng quay mặt trời nhìn cháu phát bệnh đau đớn khó chịu mà không cứu, chú không được cưới người phụ nữ xấu xa như thế này!”
Cố Tiểu Mạch im lặng không lên tiếng, cô biết anh sẽ không tin.