“Khốn nạn! Chuyện tối hôm đó ông không muốn truy cứu, ông đến chỉ để thông báo cho cháu biết, hôn lễ của cháu và Lan Tâm đã được định ngày, mau chóng chuẩn bị đi.”
Ông Mộ không phải đến để thăm anh mà chỉ là thông báo tình hình cho anh mà thôi.
Mộ Bắc Ngật chau mày, lúc ông Mộ quay người đi, anh lên tiếng: “Ông đã quên mất cam kết giữa chúng ta rồi sao? Nám Nám đang ở đâu?”
“Nghỉ ngơi cho cơ thể khỏe mạnh đã rồi đến hỏi ông!”
Ông Mộ đến nhanh và đi cũng rất nhanh, bàn tay đặt trên chăn của Mộ Bắc Ngật nắm chặt lại.
Lúc Dịch Bách biết tin Mộ Bắc Ngật tỉnh lại, cậu ta rất xúc động, hận không thể òa khóc sung sướng, vừa định chạy đến bệnh viện bày tỏ nỗi lòng của mình.
Thì nghe thấy tin Sếp muốn ra viện, nước mắt bỗng ngừng rơi, cậu ta đưa tay lau nước mắt, “Gì cơ? Sếp, anh vừa mới tỉnh lại.”
Từ đầu đến cuối Mộ Bắc Ngật vẫn cứ chau mày, “Cậu có liên lạc được với Cố Tiểu Mạch không?”
Dịch Bách nghe xong, có chút thất vọng, Cố Tiểu Mạch được Nam Thần An đưa về nhà chăm sóc, nhưng cô không gặp ai cả, bặt vô âm tín, thậm chí còn cắt đứt mọi liên lạc.
“Cậu cũng không liên lạc được? Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”
Mộ Bắc Ngật giận dữ, giọng nói có chút lạnh lùng.
Dịch Bách không dám giấu giếm, cuối cùng từ từ lấy ra hai bức ảnh phát hiện ra ở căn phòng dưới hầm, là ảnh chụp Mộ Bắc Ngật với Cố Lan Tâm.
“Sếp, đây là nơi đã nhốt Cố Tiểu Mạch, em phát hiện ra hai bức ảnh ở đó, nhưng em đến muộn, Tổng giám đốc Nam nhanh hơn một bước, cứu Cố Tiểu Mạch ra.”
Lúc nhìn thấy hai bức ảnh này, lông mày nhíu chặt hơn, anh ngay lập tức phản ứng lại, Cố Tiểu Mạch người phụ nữ này chắc chắn hiểu nhầm rồi!
Đáng chết, ông Mộ làm gì cũng rất tàn nhẫn, một mũi tên trúng hai đích.
“Dịch Bách, đã tìm thấy tung tích của Nám Nám chưa?”
“Hiện tại vẫn chưa…”
Mộ Bắc Ngật chau mày, ánh mắt chất chứa nguy hiểm.
Vào lúc này, Cố Tiểu Mạch đang ở nhà của Nam Thần An, cô lặng lẽ quan sát bầu trời đêm bên ngoài, bây giờ đã vào thu, Nám Nám lúc đó chỉ mặc bộ đồ phẫu thuật mỏng manh, nếu bị lạnh thì phải làm sao? Nếu… Cố Tiểu Mạch không dám nghĩ tiếp, mỗi lần nghĩ đến, cơ thể cô đều run cầm cập.
Cô từ từ nhìn qua chiếc bút ghi âm ở trên bàn, Cố Lan Tâm thật sự muốn ép cô đến đường cùng.
Nam Thần An làm chuyện gì cũng nghĩ cho Cố Tiểu Mạch, anh ta âm thầm uy hiếp Cố Lan Tâm đến nỗi Cố Lan Tâm không có cơ hội trả đũa.
Cố Lan Tâm ở nhà một mình, mặt mũi khó coi, móng tay đâm vào lòng bàn tay ứa máu, cuối cùng cô ta cũng không chịu được nữa… Nếu có cơ hội làm lành với Mộ Bắc Ngật, chỉ cần đưa Nám Nám đến, dù sao lâu như thế, Nám Nám có sống được hay không lại là một chuyện khác.
Cố Lan Tâm bỗng nhiên ngước mắt, không chút do dự đi ra ngoài, trong đêm muộn cô ta rời khỏi nhà họ Cố.
Không ngờ, Dịch Bách đã sớm quan sát và theo dõi hành tung của Cố Lan Tâm.
Cô ta ngồi lên xe đi đến khu dân nghèo, hết hơn một tiếng đồng hồ mới đến nơi, Cố Lan Tâm một mình đi trên con đường vừa hẹp vừa bẩn thỉu, không khí lẫn cả mùi hôi thối của rác thải khiến Cố Lan Tâm phải bịt mũi lại.
Nơi này không cần phải giả vờ, trên khuôn mặt cô ta toàn là chê bai và chán ghét.
Cố Lan Tâm tìm đúng nhà nông dân đó, cô ta gõ cửa bước vào, người nông dân có chút kinh ngạc bởi vị khách không mời mà tới, nhưng nhìn cách ăn mặc trang điểm có thể biết cô ta là người nhà giàu.
“Lúc trược nhận được một đứa bé đúng không?”
Người nông dân nheo mắt, lập tức đưa Cố Lan Tâm đi vào bên trong, Nám Nám ở trong phòng của một ông già, ông già này là thầy thuốc Đông y, ông ta rất hứng thú với sự xuất hiện của Nám Nám, ông ta dốc lòng chăm sóc con bé.
Lúc đầu Cố Lan Tâm bảo Vương Duệ vứt Nám Nám trong một nhà dân nào đấy để con bé chịu giày vò nhưng cô ta không ngờ Nám Nám lại nằm trên chiếc giường gỗ một cách an toàn, căn phòng ấm áp, sắc mặt Cố Lan Tâm trở nên khó coi.
“Ông ơi, mau đưa đứa bé ra đây!” Người nông dân đi về phía trước.
Ông già thấy vậy, lập tức bảo vệ Nám Nám, ông đứng chắn trước mặt Nám Nám, “Đứa bé này vẫn đang bị bệnh, nếu bị đưa đi sẽ xảy ra chuyện.”
Người nông dân thấy tiền là sáng mắt, nói không trừng sẽ còn kiếm được một khoản tiền nữa, hơi đâu mà để ông già làm loạn chứ, “Ông ơi, với y thuật chẳng ra gì của ông sẽ cứu được người sao, mau lên, đừng có ở đây làm hỏng việc của tôi, mau mang đứa bé ra đây, đứa bé cũng đâu phải là của chúng ta.”