Cho đến lúc Mộ Bắc Ngật ra khỏi phòng Cố Tiểu Mạch mới chớp chớp mắt, cô rúc vào trong chăn, bắt mình phải đi ngủ.
Mộ Bắc Ngật ở phòng bên cạnh, tâm trạng không hề vui vẻ, anh nhớ lại chuyện xảy ra vào ban ngày, ở đồn cảnh sát xem camera nhưng không có manh mối gì lại càng nghiến anh nghi ngờ, lại càng dễ bị vạch trần.
Có những lúc, làm một chuyện gì đó quá hoàn hảo cũng không phải là một chuyện tốt.
Trong lòng Mộ Bắc Ngật đã biết mình nên làm gì, đôi mắt đen ngòm không thấy đáy ngập tràn sự lạnh lẽo, khiến người khác không hiểu, anh không buồn ngủ, đến nửa đêm trời bắt đầu có sấm sét.
Tiếng sấm đùng đùng ngắt đứt suy nghĩ của Mộ Bắc Ngật, đôi mắt đỏ ửng toàn tia máu có chút lo lắng, anh cười nham hiểm vì có thể quang minh chính đại đi vào phòng của Cố Tiểu Mạch.
Anh vội vàng quay người, rón rén từng bước vào trong phòng Cố Tiểu Mạch, trên trán Cố Tiểu Mạch lấm tấm mồ hôi, cả cơ thể co rúm lại, hai tay nắm chặt, tim Mộ Bắc Ngật đau nhói.
Anh từ từ bước đến, nhẹ nhàng gỡ hai tay của Cố Tiểu Mạch ra, sau đó nằm lên giường, ôm Cố Tiểu Mạch vào lòng.
Mộ Bắc Ngật nhìn Cố Tiểu Mạch rất lâu, anh nhẹ nhàng hôn lên lông mày, sống mũi, gò má rồi đến miệng mới hài lòng, những ngày gần đây cô nặng lời lạnh lùng với anh, bây giờ có thể ngoan ngoãn nằm ở đây để mặc anh ôm, Mộ Bắc Ngật cực kỳ mãn nguyện.
Anh nhắm đôi mắt mệt mỏi của mình, chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, Mộ Bắc Ngật tỉnh giấc trước Cố Tiểu Mạch, vừa sáng sớm đã nhận được tin nhắn của Dịch Bách, Mộ Bắc Ngật không kịp suy nghĩ đến những thứ khác, sắc mặt tối sầm đi ra khỏi biệt thự nhà họ Mộ.
Anh lái xe đến đồn cảnh sát, chú cảnh sát ngồi ở đó với sắc mặt nghiêm nghị, cho đến lúc Mộ Bắc Ngật đi đến chú cánh sát mới thả lỏng một chút.
Dịch Bách đứng ở bên cạnh Mộ Bắc Ngật, Mộ Bắc Ngật lên tiếng, giọng nói lạnh lùng, “Như thế nào rồi?”
“Kết quả điều tra tối hôm qua cho thấy hình như Nám Nám không ở Kinh Đô nữa, thế nên khả năng tìm thấy Nám Nám ở Kinh Đô rất thấp.” Chú cảnh sát chau mày nói.
Mộ Bắc Ngật sa sầm mặt mày, “Con bé đang phẫu thuật thì bị đưa đi, cực kỳ nguy hiểm, bây giờ không ở Kinh Đô, vậy con bé…”
Mộ Bắc Ngật nói một nửa rồi bỗng dừng lại, anh không dám tiếp tục nghĩ, một đứa bé mới ít tuổi, Mộ Bắc Ngật không dám nghĩ con bé sẽ chết.
Sau khi ra khỏi đồn cảnh sát, cả khuôn mặt Mộ Bắc Ngật đều tối sầm rất đáng sợ, “Dịch Bách, chuyện tôi bảo cậu điều tra như thế nào rồi?”
“Thuộc hạ của ông Mộ đúng là có hành động nhưng ông Mộ đã nhanh hơn chúng ta một bước, ông xóa hết dấu vểt, thế nên chúng ta không dám chắc chắn người bắt cóc Cố Tiểu Mạch là người của ông Mộ.”
“Còn gì nữa?”
“Ông Mộ yêu cầu Sếp lập tức chuyển tiền cho Mộ Thiếu Lãnh đầu tư vào cửa hàng trang sức, nếu không hôm nay sẽ ở Mộ Thị tuyên bố Sếp rút khỏi…”
Uy hiếp một cách trắng trợn, ép Mộ Bắc Ngật đến đường cùng, khiến anh không biết phải làm như thế nào.
Dịch Bách ngước mắt nhìn, sắc mặt của Sếp cực kỳ lạnh lẽo, cậu ta nhìn thấy sự nguy hiểm đang tăng lên không ngừng trong ánh mắt của Sếp, ánh mắt khiến người ta không dám xem thường, “Tôi biết rồi, đi theo tôi đến đó!”
“Vâng thưa Sếp.”
Ở một nơi khác, sau khi Cố Tiểu Mạch tỉnh dậy không thấy Mộ Bắc Ngật đâu, cô vỗ vào chỗ đệm bên cạnh mình, lạnh giá!
Nhưng Cố Tiểu Mạch có cảm giác tối qua Mộ Bắc Ngật chắc chắn đã đến phòng này, ôm cô đi ngủ, mặc dù cô đắm chìm trong cơn mơ nhưng không từ chối anh… Cố Tiểu Mạch chớp chớp đôi mắt còn chưa tỉnh ngủ, sau cơn mưa trời lại sáng, bên ngoài ánh nắng mặt trời chiếu vào người cô, nhưng tim cô vẫn lạnh như băng đá.
Cố Tiểu Mạch hoàn toàn tỉnh táo, cô phải đến đồn cảnh sát hỏi thăm tình hình của Nám Nám, cô nhanh chóng đi vào nhà tắm, mặc lại quần áo hôm qua phơi lên, sau đó rời khỏi nhà họ Mộ.
Nhà họ Mộ trống rỗng, không có người làm, im lặng đến mức người ta có chút sợ hãi.
Còn Cố Tiểu Mạch vừa đi đến phòng khách thì ngửi thấy một mùi hương kỳ lạ, cô còn chưa kịp hoảng hốt thì mọi thứ trước mắt bỗng mờ đi, cơ thể mềm nhũn rồi ngã xuống đất.
Cửa lớn của nhà họ Mộ dễ dàng bị người ta cạy ra, tên đó mặc đồ đen kín mít, nhân lúc mọi người không để ý đã vào nhà họ Mộ, hắn nhìn thấy rõ Cố Tiểu Mạch ngã xuống đất, không chút do dự mà đưa Cố Tiểu Mạch đi.
Không chút động tĩnh, thậm chí còn như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Camera thời gian đó cũng đã bị làm hỏng, Cố Tiểu Mạch lại một lần nữa bị bắt cóc.
Tên áo đen đã cảnh giác hơn, hắn nhìn Cố Tiểu Mạch đã ngất xỉu hoàn toàn rồi từ từ nói vào tai nghe, “Đã bắt được người rồi.”