Ơ, Cố Tiểu Mạch, mau vứt bỏ hết những chuyện không quan trọng trong đầu mày đi, tất cả đều không liên quan đến mày!
Một lúc lâu không thấy Cố Tiểu Mạch trả lời, nhưng điện thoại vẫn chưa tắt, Mộ Bắc Ngật cho rằng cô đã tắt điện thoại rồi.
Anh mở miệng từ từ nói: “Thay đồ đi, tôi đợi ở cổng bệnh viện.”
“Á, anh muốn làm…”
Cố Tiểu Mạch còn chưa nói xong, Mộ Bắc Ngật đã tắt điện thoại một cách vô tình và dứt khoát.
Cố Tiểu Mạch bĩu môi, một người đàn ông khó tính, thật ra Mộ Bắc Ngật luôn tìm cô những lúc cô có thời gian rảnh, anh biết cô lo lắng cho Nám Nám, thế nên anh sẽ không làm phiền cô những lúc cô lo lắng nhất.
Trông Nám Nám suốt một đêm, bây giờ đã có y tá đến thay ca, cô có một chút thời gian rảnh rỗi.
Nhưng thật đáng tiếc, những tâm tư này của anh Cố Tiểu Mạch đều không biết.
Cố Tiểu Mạch thay đồ xong liền đi ra khỏi bệnh viện, chiếc xe Rolls-Royce đã đứng sẵn trước cổng, Cố Tiểu Mạch bước đến, mở cửa ra.
Chỉ nhìn thấy Mộ Bắc Ngật mặc bồ vest Armani chỉnh tề, sặc mặt hững hờ, hôm qua cô đi giày bệt, còn lúc này trên thảm hiện rõ hai vết lún xuống của giày cao gót.
Cố Tiểu Mạch không khó để đoán được đó là vết giày của Cố Lan Tâm, giọng nói có chút buồn bực, “Chúng ta đi đâu?”
“Lên xe.”
Giọng nói mạnh mẽ không cho Cố Tiểu Mạch từ chối!
Hiện tại Cố Tiểu Mạch vẫn còn cảm thấy áy náy nên không cãi lại Mộ Bắc Ngật, hừ, nếu là trước đây, cô chắc chắn sẽ mắng anh một trận.
Không thể làm nhục cái biệt hiệu chọc trời chọc đất của cô.
Cố Tiểu Mạch vừa ngồi vào xe, chiếc xe đã lao về phía trước như một mũi tên.
Sau nửa tiếng, chiếc xe từ từ dừng lại trước một cửa hàng váy cưới, trước đây mỗi lần thiết kế xong, cô sẽ đi chọn chất liệu, sau khi so sánh đối chiếu, cô chọn chất liệu tốt nhất để làm váy cưới, hơn nữa còn cần cô dâu đi cùng để mặc thử váy cưới với những chất liệu khác nhau, sau đó chọn loại tốt nhất.
Cố Tiểu Mạch đến đây, cô không thấy có gì lạ, dù sao cũng cần cô đến để lựa chọn chất liệu, nhưng việc thử váy cưới phài có mặt Cố Lan Tâm, thế nên lát nữa Cố Lan Tâm cũng sẽ đến đây sao?
Cố Tiểu Mạch hít một hơi thật sau, dường như đang chuẩn bị sẵn tinh thần.
Cô ngồi bất động như một khúc gỗ, phản ứng của cô lọt vào mắt Mộ Bắc Ngật, Mộ Bắc Ngật mở cửa bước ra, “Còn ngơ người ra đó làm gì, xuống xe!”
Hừ, quả nhiên giọng nói lạnh lùng của Tổng giám đốc Mộ lúc nào cũng có thể cắt đứt suy nghĩ của cô, cô lập tức xuống xe theo Mộ Bắc Ngật.
Hôm nay cửa hàng không có khách, chỉ có Mộ Bắc Ngật và Cố Tiểu Mạch, theo thói quen làm việc, Cố Tiểu Mạch vừa bước vào đã đi đến sờ vào vải lụa rồi vải ren.
Mộ Bắc Ngật cưng chiều nhìn Cố Tiểu Mạch đang rất hứng thú, anh liếc nhìn nhân viên một cái, “Mang váy cưới đến đây xong các người có thể đi chỗ khác rồi, cô ấy là nhá thiết kế, cô ấy có thể tự làm được.”
Rõ ràng là đang… đuổi tất cả nhân viên đi đây mà!
Nhân viên lập tức đi chỗ khác, không lâu sau, họ mang một vài mẫu váy cưới đẹp nhất đến, “Tổng giám đốc Mộ, chúng tôi đi trước đây ạ.”
Cố Tiểu Mạch nghiêng đầu nhìn những bộ váy cưới lộng lẫy chói lóa trước mặt mình, cô nheo mắt, trong đầu bỗng hiện lên lễ kết hôn của Mộ Bắc Ngật và Cố Lan Tâm… Hừ, đứng cạnh nhau chẳng hợp chút nào!
Cố Tiểu Mạch bỗng di chuyển ánh mắt của mình, giả vờ hỏi một cách hững hờ, “Cố Lan Tâm đâu, bao giờ cô ta đến?”
“Hôm nay không có người khác.” Mộ Bắc Ngật đơn giản thốt ra vài chữ.
Lần này đến lượt Cố Tiểu Mạch kinh ngạc, cô bỗng thu lại ánh mắt, cô đi đến bên cạnh Mộ Bắc Ngật, “Anh nói gì? Cô ta không đến thì ai thử váy cưới?”
Mộ Bắc Ngật nhìn chằm chằm vào mặt cô, ánh mắt vô cùng rõ ràng, Cố Tiểu Mạch vội vàng lùi lại một bước, nghĩ cũng không thèm nghĩ đã từ chối nói, “Váy cưới cần cô dâu đến thử, người khác thử cũng không có tác dụng gì, nếu hôm nay cô ta không có thời gian rảnh thì hôm khác chúng ta quay lại đây.”
“Hai người là chị em nhà họ Cố, vóc dáng khá giống nhau, thể chất cũng không khác quá nhiều, nếu cô có thể thử thì tại sao cần thêm một rắc rối?”
Làm sao mà lại biến thành rắc rối rồi?
Cố Tiểu Mạch chau mày, “Tôi với cô ta là chị em cùng cha khác mẹ, mẹ tôi xinh đẹp hơn mẹ cô ta gấp mười lần, da dẻ hồng hào mịn màng, thể chất của chúng tôi không giống nhau, tôi không thử được.”