“Không có người? Cô nói vài năm rồi không có người đến thăm mẹ cháu sao?” Toàn thân Cố Tiểu Mạch cứng đờ.
Nhân viên liếc nhìn Cố Tiểu Mạch một cái, “Cô là con gái của bà ấy?
Cô còn không đến thăm bà ấy, nhìn bia mộ biết bà ấy là người có thân phận có địa vị, chúng tôi còn nói thật đáng tiếc không có người đến thăm bà ấy”
“Cháu… cháu ra nước ngoài bốn năm”
Cố Tiểu Mạch có chút chế giễu lên tiếng, tại sao cô lại hi vọng vào việc Cố Chấn Hải sẽ đến thăm mẹ cô chứ, thật đáng thương cho người mẹ quá cố của cô đến chết vẫn còn yêu Cố Chấn Hải.
Sau khi vào nghĩa trang, Cố Tiểu Mạch từ từ bước đến trước mộ của mẹ cô, mộ của người khác đều có hoa quả chỉ có mộ của mẹ cô là trống trải không có bất kỳ thứ gì.
Bức ảnh bên trên vẫn là khuôn mặt hồi 30 tuổi, sống mũi của Cố Tiểu Mạch cay cay, cô bước đến trước mộ.
“Mẹ..” Cố Tiểu Mạch run rẩy lên tiếng.
Gió càng ngày càng mạnh, nhưng Cố Tiểu Mạch không hề quan tâm gió lạnh thổi vào người, không quan tâm đầu tóc bù xù của mình, cô quỳ xuống trước mộ của mẹ.
Cô lấy bức thư và chiếc vòng ngọc ở trong túi ra, từ từ đặt chiếc hộp đến trước mặt mẹ.
“Mẹ ơi, con xin lỗi, con đến muộn rồi, một mình mẹ ở đây rất sợ phải không?” Cố Tiểu Mạch mất kiểm soát lên tiếng, cũng chỉ có ở trước mặt mẹ mình cô mới có thể vứt đi tất cả sự kiên cường của mình mà dựa dẫm vào mẹ.
Cô đứng lên, bước về phía trước một bước, ôm chặt mộ, khóc nức nở.
Sắc trời cực kỳ xấu, mây đen mù mịt.
Mộ Bắc Ngật cuối cùng cũng xử lý xong việc của công ty, còn chưa kịp nghỉ ngơi đã nhận được điện thoại của thuộc hạ.
Biết tin Nám Nám đang ở đứng ở cổng đợi anh, Mộ Bắc Ngật cảm thấy kinh ngạc, sau đó lập tức bước ra ngoài.
Dịch Bách chỉ kịp “A” một tiếng, Mộ Bắc Ngật đã đi được vài bước rồi, cậu ta chỉ có thể đuổi theo.
Chiếc xe nhanh chóng đi đến cổng nhà họ Mộ, bên ngoài gió rất lớn, mấy tên áo đen chỉ có thể dùng cơ thể của mình để chăn gió cho Nám Nám.
“Tổng giám đốc Mộ…” Tên áo đen nhìn thấy Mộ Bắc Ngật, lập tức lên tiếng gọi.
Nám Nám ở trong lòng của ông chú áo đen cười trộm, cô bé nghe thấy giọng nói lập tức rời khỏi vòng tay của ông chú áo đen chạy lon ton đến chỗ Mộ Bắc Ngật, “Ông chú lợi hại!”
Mộ Bắc Ngật cúi đầu nhìn Nám Nám, anh khom người ôm Nám Nám vào lòng, người Nám Nám hơi lạnh, hai tay cô bé ôm chặt cổ anh.
Aa, ông chú lợi hại thật là ấm áp! Cơ thể hoàn mĩ như thế này, ôm thật là thoải mái.
Mộ Bắc Ngật không hỏi tại sao Nám Nám lại xuất hiện ở đây mà sải bước đi vào nhà.
Vừa vào đến nhà, Nám Nám nhìn ngắm xung quanh, không nín được mà thốt lên lời kinh ngạc, “Oaa, ông chú lợi hại, nhà của chú đẹp quá, Nám Nám thích lắm ạ: “Thích?” Mộ Bắc Ngật hiếm có khi lên tiếng hỏi, ánh mắt nhìn Nám Nám cũng dịu đi rất nhiều.
Nám Nám ở trong vòng tay của Mộ Bắc Ngật không ngừng đạp chân đòi đứng xuống, Mộ Bắc Ngật nhẹ nhàng đặt Nám Nám xuống, để mặc Nám Nám đi lượn quanh nhà.
Có điều, Mộ Bắc Ngật bất giác liếc nhìn về phía chiếc xe, không có bóng dáng của người mà anh muốn gặp, Cố Tiểu Mạch.
Mộ Bắc Ngật nhíu mày, quay người lại nhìn Nám Nám, “Nám Nám, sao lại đến đây tìm chú thế?”
“Bởi vì Nám Nám thích ông chú lợi hại đó ạ”
Nám Nám cười tươi rói, giọng nói ngọt ngào, ngây thơ đáng yêu.
Mộ Bắc Ngật cảm thấy vô cùng ấm áp, ánh mắt nhìn theo bóng dáng của Nám Nám, không thể không phủ nhận anh cũng rất thích Nám Nám.
Mộ Bắc Ngật bước đến, Nám Nám cẩn thận tháo giày rồi ngồi lên ghế sofa Bắc Âu của Mộ Bắc Ngật, mềm mại và vô cùng thoải mái.
Anh ngồi xuống ghế sofa, Nám Nám nhìn anh cười ngọt ngào, hai chiếc má lúm lún sâu xuống, nhất thời khiến Mộ Bắc Ngật nhìn đến mức thất thần, anh có thể nhìn thấy bóng dáng của Cố Tiểu Mạch trên người Nám Nám.
Anh nhẹ nhàng ôm Nám Nám vào lòng, Nám Nám chăm chú quan sát làn da của Mộ Bắc Ngật, trắng trẻo, không có mụn, rất mịn màng.
Ngón tay cũng rất dài rất đẹp, dùng quan niệm thời trang của Nám Nám đánh giá, Mộ Bắc Ngật thật sự rất hợp với Nấm, Nám Nám nghiêm túc nhìn Mộ Bắc Ngật suy nghĩ.
Cảnh tượng hai người ôm nhau lọt vào mắt Dịch Bách khiến cậu ta có cảm giác Sếp và Nám Nám giống như hai bố con vậy.