Lúc này ở trong phòng bệnh, Cố Tiểu Mạch vất vả lắm mới bóc xong quả trứng, đưa đến trước mặt Hoàng Mai.
Cử chỉ này khiến Cố Tiểu Mạch nảy sinh ảo giác, ngày xưa cô bị Hoàng Mai và Cố Lan Tâm sai bảo giống như một người làm, trong lòng cô luôn khát khao bố sẽ nhận ra sự ác độc của hai mẹ con họ, nhưng bố cô trước giờ đều nhắm mắt cho qua.
Bây giờ cũng thế, sau khi có ảo giác này, Cố Tiểu Mạch lập tức đặt quả trứng gà xuống dưới bàn, lạnh lùng nói, “Trứng gà đã bóc xong, bà có thể ăn rồi”
“Hey, Cố Tiểu Mạch, mày có thái độ gì thế? Có người nào thăm bệnh nhân như mày không?”
“Nếu không thì sao?” Cố Tiểu Mạch nhếch mày hỏi, trong mắt không hề có sự sợ hãi.
Thậm chí ánh mắt lạnh lùng đó khiến Hoàng Mai khiếp sợ, Hoàng Mai chỉ có thể cầm quả trứng lên đưa vào miệng, nhưng lập tức nhổ ra.
Hoàng Mai hét to, “Nóng chết mất, mày muốn làm tao bỏng chết à?”
Căn một miếng liền nhổ ra, không biết cố tình hay vô tình mà nhổ lên người Cố Tiểu Mạch, Cố Tiểu Mạch lạnh lùng nhìn Hoàng Mai.
Cô bỗng nhiên đứng lên, ánh mắt u ám.
Trong phòng bệnh chỉ có hai người, tuy hai người đều là bệnh nhân nhưng Hoàng Mai hiển nhiên yếu hơn hẳn, Hoàng Mai mở to mắt nhìn cô, “Cố Tiểu Mạch, mày định làm gì?”
Cố Tiểu Mạch lạnh lùng nhìn quả trứng gà, “Hoàng Mai, tôi đồng ý với Cố Lan Tâm đến thăm bà, chỉ đơn giản là vì tôi muốn lấy lại chiếc vòng ngọc, bà hợp tác với tôi cũng được, không hợp tác cũng được, nhưng nếu bà còn làm loạn một cách vô cớ, bà có tin tôi sẽ đút hết đống đồ ăn này vào miệng bà không? Bữa sáng tôi đã mang đến, muốn ăn thì ăn, không muốn ăn thì vứt bỏ.”
Cố Tiểu Mạch xả một tràng rồi mới cảm thấy thoải mái hơn một chút.
Cố Chấn Hải tận mắt nhìn thấy Cố Tiểu Mạch uy hiếp Hoàng Mai ở trong phòng bệnh, phẫn nộ ở trong lòng không ngừng tăng lên, Cố Lan Tâm đứng bên cạnh cười đắc ý.
Nhưng cô ta bỗng vội vàng thu lại nụ cười vì Mộ Bắc Ngật xuất hiện trước mặt.
Ánh mắt Cố Lan Tâm hiện lên sự hoảng hốt, muốn che giấu đi nhưng lại lộ ra rất nhiều sơ hở, không biết Mộ Bắc Ngật có nhìn thấy bộ mặt vừa nãy của cô ta không.
Cố Lan Tâm có chút hoang mang, “Bắc…Bắc N Cố Chấn Hải lập tức hoàn hồn, chào hỏi niềm nở, “Tổng giám đốc Mộ”
Cũng đúng lúc này, cửa phòng bệnh bị đẩy ra, Cố Tiểu Mạch mặt lạnh như băng, vừa ra khỏi phòng bệnh đã nhìn thấy Cố Lan Tâm đang ôm cánh tay Mộ Bắc Ngật.
Cố Tiểu Mạch lạnh lùng liếc nhìn một cái, không nói lời nào, mím môi rời đi.
Nhóm người đứng phía sau hợp nhau lại càng tăng thêm sức mạnh vì thể khiến bóng dáng cô đơn của cô trở nên thê lương bi ai.
Cố Tiểu Mạch mới đi được vài bước đã cảm thấy cánh tay đau không chịu được, cô vịn vào tường nghỉ ngơi một lúc sau đó mới tiếp tục bước về phía trước.
“Bắc Ngật, anh đến lúc nào thế?” Cố Lan Tâm dịu dàng lên tiếng hỏi.
Ánh mắt của Mộ Bắc Ngật như thể đang vô tình tìm kiếm bóng dáng của Cố Tiểu Mạch, anh hững hờ trả lời, Vừa xong”
“Chúng ta đi vào thăm mẹ nhé.”
Mộ Bắc Ngật cúi đầu nhìn Cố Lan Tâm, mặt cô ta trắng bệch, bộ dàng dịu dàng yếu ớt.
So với nụ cười lạnh vừa nãy thật khác biệt, Mộ Bắc Ngật nhìn thêm một hồi, không nói gì, âm thầm suy nghĩ.
Cố Tiểu Mạch quay về phòng bệnh, Nám Nám đã tỉnh dậy, đang ngồi nghiêm chỉnh trên giường, Cố Tiểu Mạch bước đến, nằm bệt xuống giường, chẳng còn chút sức lực nào cả, “Nám Nám, Mami về rồi nè.”
“Nấm ơi, sao mẹ lại chẳng còn chút sức lực nào thế, là ai bắt nạt mẹ? Nám Nám đi đòi lại công bằng cho mẹ”
Nám Nám lên tiếng với khuôn mặt rất nghiêm túc.
Cố Tiểu Mạch lăn một vòng trên giường, “Mami không sao, chỉ là bị một bà già đáng ghét chọc tức thôi.” . truyện tiên hiệp hay
“Có phải bà đáng ghét hôm trước không hả Nấm?” Nám Nám nhớ đến khuôn mặt độc ác của người phụ nữ, trong lòng bất giác cảm thấy không vui, đã xấu còn xal Cố Tiểu Mạch cười nhẹ, cố gắng ngồi dậy, tay trái lấy đồ ăn sáng ra cho Nám Nám, “Nám Nám, con có tấm lòng này Mami rất vui, nhưng con phải nhớ, không được tùy tiện tiếp xúc với bọn họ, con biết chưa?