Đúng lúc này, Cố Tiểu Mạch được bác sĩ đẩy ra ngoài, tiêm thuốc mê nên Cố Tiểu Mạch đang chìm vào giấc ngủ, Nam Thần An bước đến trước xem vết thương của Cố Tiểu Mạch, “Bác sĩ, sao rồi?”
Anh ta mở miệng hỏi trước cả Mộ Bắc Ngật.
“Bệnh nhân bị thương ngoài ra, có điều có chút chấn động não, nghỉ ngơi cho tốt, gần đây tốt nhất không nên nghĩ ngợi quá nhiều, còn không có gì đáng ngại nữa”
“Lập tức bố trí một phòng bệnh riêng cho cô ấy, tiền viện phí tôi sẽ trả” Nam Thần An điềm tĩnh lên tiếng.
Nghe thấy giọng nói lo lắng của người bên cạnh, Mộ Bắc Ngật liếc nhìn anh ta một cái, lạnh lùng nói, “Bác sĩ, phòng bệnh đã chuẩn bị xong chưa?”
Bác sĩ lập tức gật đầu, “Tổng giám đốc Mộ, phòng bệnh đã chuẩn bị xong ri “Tổng giám đốc Nam, bệnh viện này vốn đã thiếu thốn tài nguyên, anh chắc chắn vẫn muốn lãng phí một phòng bệnh sao?”
Mộ Bắc Ngật nghiêng đầu, khóe miệng nhếch lên.
Nam Thần An đứng yên tại chỗ, miệng câm như hến.
Nam Thần An không phải là một tiểu tử thối, sẽ không vì chuyện này mà làm loạn nên, anh ta ôm Nám Nám đi theo xe cáng đến phòng bệnh của Cố Tiểu Mạch.
Tuy cô chỉ bị thương ngoài da nhưng Mộ Bắc Ngật đóng cọc luôn ở bệnh viện, bác sĩ đã chuẩn bị một phòng bệnh VỊP cho Mộ Bắc Ngật, phòng bệnh khá lớn, đầy đủ tiện nghi, có hai giường bệnh, nhà tắm riêng, so với những phòng bệnh khác, có hơi xa hoa.
Nám Nám đang nằm trong vòng tay Nam Thần An muốn đứng xuống, Nam Thần An cúi người, đặt Nám Nám xuống đất, Nám Nám chạy lon ton đến chỗ Cố Tiểu Mạch.
Cô bé không dám chạm vào tay Cố Tiểu Mạch, chỉ nghiêng đầu nhìn ông chú lợi hại, “Ông chú lợi hại, Nấm không sao rồi chứ?”
“Không sao rồi, nghỉ ngơi là được.”
“Cảm ơn ông chú lợi hại, đợi lúc nào Nấm tỉnh lại, cháu nhất định sẽ bảo mẹ cảm ơn chú” Nám Nám không hề che giấu sự yêu thích khi nhìn Mộ Bắc Ngật.
Cảnh tượng này lọt vào mắt Nam Thần An, ánh mắt trầm lắng, muốn đè nén tâm trạng xuống, anh ta nhìn Mộ Bắc Ngật, lên tiếng, “Tổng giám đốc Mộ, chúng ta ra ngoài nói chuyện được không?”
Mộ Bắc Ngật không từ chối, anh nhìn Cố Tiểu Mạch rất lâu sau đó quay người đi ra ngoài.
Ra khỏi phòng bệnh, mùi thuốc nổ lan tỏa ra xung quanh.
“Lần này cảm ơn Tổng giám đốc Mộ đã kịp thời đến cứu Tiểu Mạch, tiền viện phí tôi sẽ trả cho anh, tôi thay Tiểu Mạch cảm ơn Tổng giám đốc Mộ” Giọng nói điềm tĩnh nhưng Nam Thần An không hề che giấu đi cảm giác muốn chiếm giữ.
Mộ Bắc Ngật hỏi lại, “Tổng giám đốc Nam là gì của Cố Tiểu Mạch? Nếu không phải là người yêu thì không cần cảm ơn tôi thay cô ấy, đây là chuyện giữa tôi và cô ấy”
Sắc mặt Nam Thần An lập tức tối sầm lại, anh ta im lặng một lúc, không cam tâm phản bác lại, “Tổng giám đốc Mộ có một người vợ sắp cưới tình cảm sâu đậm nhiều làm, trước khi cưới, tốt nhất không nên tạo ra những tin đồn không hay, Tiểu Mạch là một người sống rất lý trí, không dễ dàng lại gần, nếu không vì Tổng giám đốc Mộ thì sẽ không đi đến bước đường này: Khóe miệng Mộ Bắc Ngật nhếch lên, “Chuyện của tôi, không cần người khác phải lo lắng”
Nam Thần An gật đầu nhưng không muốn thể hiện ra mình kém thế hơn, anh ta nghĩ đến gì đó, nhìn Mộ Bắc Ngật, hình như muốn quan sát phản ứng của anh sau khi nghe xong, “Đúng rồi, Tổng giám đốc Mộ, lúc tôi đi trên đường nhìn thấy vợ sắp cưới của anh bị người khác bắt nạt, tôi đã cứu cô ta và đưa đến bệnh viện, chuyện giữa Tiểu Mạch và cô Cố đã xong rồi, Tổng giám đốc Mộ không cần lấy chuyện này để bắt Tiểu Mạch làm gì đó cho anh”
Câu cuối cùng, Nam Thần An nhấn mạnh khiến bầu không khí lạnh như băng, chỉ thiếu chút nữa thôi giông bão sẽ ập đến.
Mộ Bắc Ngật có chút kinh ngạc nhưng vẫn duy trì vẻ mặt điềm tĩnh, Nam Thần An còn nói thêm một câu, “Cô Cố ở phòng 506”
Nói xong, khóe miệng Nam Thần An cong lên nở một nụ cười lạnh, lướt qua anh đi vào phòng bệnh.
Dịch Bách ở trong phòng bệnh nhìn thấy Nam Thần An bước vào, cậu ta biết ý đi ra ngoài.
Mộ Bắc Ngật đứng yên tại chỗ, sắc mặt u ám khiến người khác không nhìn ra anh có tâm trạng gì.
Dịch Bách nhỏ giọng lên tiếng gọi, “Sếp… Sếp”
“Đã kiểm tra camera ở căn hộ chưa?”
Dịch Bách nghe thấy câu nói này, lập tức khôi phục lại trạng thái làm việc, cậu ta im lặng một lúc rồi nói một cách nghiêm túc, “Đã kiểm tra camera rồi nhưng hẳn bịt mặt, không biết trông như thế nào, cái này e rằng phải chờ đến khi cô Cố tỉnh lại miêu tả lại mặt mũi, có điều, đây không giống là cướp bỗng nhiên đột nhập vào mà giống như… đã có kế hoạch từ trước.”
Một cấu đã có kế hoạch từ trước khiến sự việc trở nên phức tạp và nghiêm trọng hơn, Mộ Bắc Ngật cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, bước chân ra ngoài, “Vê công ty họp đã, chuyện này, cậu âm thầm điều tra rõ cho tôi”
Anh bước vào thang máy, mặt không đổi sắc.
Những lời của Nam Thần An anh đã nghe thấy, nhưng anh không có thời gian để đi thăm Cố Lan Tâm, anh phải về họp.
Cũng có thể trong tiềm thức anh cảm thấy Cố Lan Tâm có người nhà họ Cố chăm sóc, anh không cần… quan tâm quá.