Lúc Cố Lan Tâm nhận được tin tức đó, bàn tay nắm chặt lại, cô ta cản môi, “Cố Tiểu Mạch, mày giỏi thật đấy, không ngờ mày lại khiến Nam Thần An hết lòng hết dạ với mày như vậy!”
Cô có khả năng thu hút người có tiền, Cố Lan Tâm không hề cam tâm, cô ta ghét cay ghét đắng Cố Tiểu Mạch, từ nhỏ đã ghét, hình như Cố Tiểu Mạch không cần làm gì cũng nhận được sự cưng chiều yêu thương của người khác, bây giờ cũng vậy, rõ ràng đã không còn gì, chỉ như một con kiến có thể dễ dàng bị bóp chết, thấp kém hèn mọn như hạt bụi, vậy mà vẫn sáng chói lóa, khiến người khác sững sờ!
Mộ Bắc Ngật, Nam Thần An, đều “lọt hố” cô.
Mắt Cố Lan Tâm đỏ ửng, không được!
Người làm của nhà họ Cố đang bận chuẩn bị bữa tối, Cố Lan Tâm ở trong phòng trang điểm xinh đẹp, trong đầu Hoàng Mai bỗng lóe lên một tia sáng.
Cố Tiểu Mạch đã thay số điện thoại từ lâu, cô không biết số điện thoại của nhà họ Cố, lúc nhận được điện thoại của số lạ, Cố Tiểu Mạch bất giác nhíu mày, nhưng vẫn bấm nghe, “Alo, xin chào, tôi là Cố Tiểu Mạch”
“Cố Tiểu Mạch, là tôi”
Nghe giọng nói chua ngoa cay nghiệt này, Cố Tiểu Mạch biết đó là ai.
Giọng điệu của cô bỗng có chút không vui, cô lạnh lùng nói, “Tìm tôi có chuyện gì “Cố Tiểu Mạch, hôm nay nhà làm tiệc, Chấn Hải bảo cô và con của cô về nhà ăn tối.”
“Bảo tôi về thì tôi phải về sao?”
Cố Tiểu Mạch lạnh lùng hỏi ngược lại.
Hoàng Mai tức giận, Cố Tiểu Mạch này, năm năm trước còn hiền lành dịu dàng đáng yêu, giống như quả hồng ai cũng có thể bóp véo, còn bây giờ như một chiếc máy chiến đấu, gặp ai cà khịa người đấy.
Sự khác biệt quá lớn khiến Hoàng Mai nhất thời không chấp nhận được, bà ta lấy mẹ ruột của Cố Tiểu Mạch ra để uy hiếp, “Cố Tiểu Mạch, mày chắc chắn mày không về? Tao vẫn nhớ, ba ngày nữa là ngày giỗ của mẹ mày. Nếu mày không có lương tâm thì có thể không về: Nói xong Hoàng Mai hừ lạnh một tiếng, khóe miệng nhếch lên nở nụ cười khiêu khích, bà ta không tin Cố Tiểu Mạch sẽ không đồng ý!
Quả nhiên, sau khi nghe xong những lời này, Cố Tiểu Mạch ngồi thẳng dây, cô trở nên nghiêm túc, nheo mắt, “Chiếc vòng ngọc của mẹ tôi ở chỗ bà đúng không? Bà chiếm đoạt nhiều năm như vậy, bây giờ nên trả lại rồi đấy Ngày trước năng lực của Cố Tiểu Mạch không đủ, chỉ có thể trơ mắt nhìn Hoàng Mai và Cố Hồng Quyên hai mẹ con tham lam này phân chia đồ của mẹ cô, cướp đi tất cả đồ trang sức của mẹ cô.
Nhưng chiếc vòng ngọc kia là chiếc vòng bà ngoại đeo cho mẹ từ khi còn nhỏ, bà ngoại chỉ có một đứa con gái là mẹ, và mẹ cũng chỉ có một đứa con gái là Cố Tiểu Mạch, lúc Cố Tiểu Mạch còn nhỏ, mẹ nói với cô, “Sau này Tiểu Mạch của mẹ lớn lên, lúc đi lấy chồng mẹ sẽ đeo chiếc vòng này cho.
Tiểu Mạch, Tiểu Mạch sẽ vui vẻ đi lấy chồng”
Nhớ lại những chuyện trước kia xong, Cố Tiểu Mạch tắt điện thoại, cô chán nản nhắm mắt lại.
Cô nắm chặt điện thoại, rất lâu sau, cô nói với Nam Thần An đang lái xe, “Anh Nam, có thể đưa em về nhà họ Cố một chuyến được không?”
Cuộc đối thoại vừa rồi, Nam Thần An nghe thấy hết, lúc này anh ta nghiêng đầu nhìn cô, lên tiếng an ủi, “Tiểu Mạch, có cần anh đi với em không?”
“Không cần đâu ạ, em có thể xử lý được” . Truyện Đông Phương
“Em chắc chứ?”
Cố Tiểu Mạch nhìn Nam Thần An cười, ánh mắt hiện lên sự kiên định, “Anh Nam, em bây giờ đã không còn giống năm năm trước nữa, em sẽ không để bọn họ đắc ý đâu”
Chiếc xe dừng trước cổng nhà họ Cố, Cố Tiểu Mạch bế Nám Nám xuống xe, Nám Nám nhìn căn biệt thự trước mặt, lên tiếng hỏi, “Nấm ơi, đây là đâu ạ?”
“Nám Nám, Mami đưa con vào lấy đồ, lấy đồ xong chúng ta sẽ đi ngay”
Cố Tiểu Mạch nắm chặt tay Nám Nám, đối mặt với ánh mắt ngạc nhiên của người làm, cô bước vào bên trong.
Hoàng Mai mặc trên người bộ đồ lòe loẹt, ngồi trên ghế sofa, không che giấu đi được khí chất cao quý, nhưng Cố Tiểu Mạch biết rõ, bà ta chỉ đang bắt chước theo mẹ cô mà thôi.