Theo như định vị, Chu Tịnh Sơ lái xe đến một căn nhà bỏ hoang ở phía đông thành phố, nơi đây yên tĩnh đến đáng sợ, thi thoảng chỉ có tiếng chim kêu mà thôi.
Cô biết nếu như cô đặt chân xuống đất thì chắc chắn sẽ không thể lùi bước, Chu Tịnh Sơ vừa sợ nhưng cũng vừa lo, không biết hình hình của Cao Nhã Kỳ bây giờ thế nào rồi.
Không chần chừ thêm, cô mở cửa xe và đi xuống. Nhìn vào căn nhà tối mở rộng cửa kia, cô biết nó đang chào đón cô.
"Tôi đến rồi." Chu Tịnh Sơ đứng trước cánh cửa lớn rồi nhìn vào bên trong, miệng nói một câu thông báo: "Tôi không hề nói cho Lãnh Thần hay người thứ hai biết việc tôi đến đây, anh có thể giữ lời hứa mà thả Nhã Kỳ ra chứ?"
Mặc dù biết bàn điều kiện với Tống Lãnh Vũ là vô ích nhưng cô phải nói.
Lúc này Tống Lãnh Vũ bỗng dưng từ trong bóng tối đi ra, nghe những lời Chu Tịnh Sơ vừa nói thì cười khẩy một tiếng:
"Tôi từng hứa sẽ thả Cao Nhã Kỳ ra ư?"
Theo sau Tống Lãnh Vũ còn có cả thuộc hạ của hắn, bọn chúng nhanh chóng đứng thành vòng tròn bao vây lấy Chu Tịnh Sơ.
"Tự tìm đường vào chỗ chết, đúng là ngu muội." Tiếng phụ nữ lanh lảnh vang lên, Chu Cầm Hi cũng xuất hiện bên cạnh Tống Lãnh Vũ.
Chu Tịnh Sơ nhíu đôi mày thanh tú khi thấy Chu Cầm Hi cũng có mặt ở nơi này, hóa ra bọn họ chính là một giuộc. Cô không thèm để ý đến người em gái chảnh chọe của mình, ánh mắt sáng nhìn chằm chằm vào Tống Lãnh Vũ.
"Tống Lãnh Vũ, anh định nuốt lời?"
"Đúng đấy, thế thì sao?" Tống Lãnh Vũ là người không nói đạo lý, giờ đây hắn muốn nuốt lời thì cô sẽ làm gì được hắn?
"Vậy thì tôi sẽ không cho anh đạt được mục đích." Chu Tịnh Sơ đã cầm sẵn trên tay cây phi tiêu nhỏ gọn trên tay, vừa nói xong thì cô đã đưa phi tiêu đặt vào cổ mình: "Tôi biết anh muốn dùng tôi để uy hiếp Lãnh Thần, nhưng nếu anh không làm theo điều đã thỏa thuận thì tôi sẽ chết tại đây."
Sắc mặt Tống Lãnh Vũ đơ lại, người phụ nữ này cũng thật gan dạ, vì hành động này của cô mà nhất thời hắn không biết phải đáp trả thế nào.
Chu Cầm Hi đứng một bên đã nhanh hơn một bước, cô ta trả lời thay bạn trai:
"Chị đang uy hiếp chúng tôi đấy à, chị có thật sự dám tự sát không hay chỉ là giả vờ?"
"Có dám hay không thử rồi sẽ biết!" Chu Tịnh Sơ đè sát phi tiêu vào cổ mình, một đường rạch xuất hiện trên chiếc cổ trắng ngần, máu cũng bắt đầu chảy ra.
"Được, tôi nghe theo ý cô." Tống Lãnh Vũ thấy Chu Tịnh Sơ không nói đùa thì đồng ý với điều kiện này, Cao Nhã Kỳ không có giá trị với hắn bằng Chu Tịnh Sơ, hắn cân nhắc kĩ nên biết việc nào nên và không nên làm: "Thả Cao Nhã Kỳ ra."
Lời ra lệnh của Tống Lãnh Vũ đã có người nghe theo, một tên thuộc hạ đi vào trong, lúc hắn đi ra thì trên tay còn dẫn theo Cao Nhã Kỳ.
"Nhã Kỳ!" Chu Tịnh Sơ thấy bạn thân bị trói cả tay chân, đã thế miệng còn bị bịt chặt khiến cô ấy không thể phản kháng cũng như không nói được gì, vẫn may rằng cô ấy không bị thương nghiêm trọng, điều này khiến Chu Tịnh Sơ an tâm hơn.
Tên thuộc hạ tháo miếng băng dán ở miệng Cao Nhã Kỳ ra, đôi môi vừa được tự do thì cô ấy đã mấp máy liên tục:
"Tịnh Sơ, cậu không nên đến đây vì tớ..."
Từ khi bị đưa đến đây tới giờ Cao Nhã Kỳ đã biết toàn bộ ý đồ của Tống Lãnh Vũ và Chu Cầm Hi, cô ấy mong muốn Chu Tịnh Sơ đừng đến, nhưng điều đó lại không thành hiện thực. Sự thật là Chu Tịnh Sơ đã có mặt tại nơi này, cô còn dùng cả mạng của mình để đánh đổi.
"Nhã Kỳ, cậu hãy lấy xe của tớ và mau rời đi đi. Đừng bao giờ quay lại nữa, mau đi!"
"Không được, sao tớ có thể đi chứ? Tớ không thể bỏ mặt cậu ở nơi này!"
"Không thể do dự nữa, nếu cậu không đi thì cả hai chúng ta sẽ cùng chết đấy!" Là bạn thân của nhau nên Chu Tịnh Sơ hiểu rõ tính tình của Cao Nhã Kỳ, cô ấy sẽ không bỏ cô ở lại đây một mình, dù thế nào cũng không rời đi. Cô ấy rất giống cô, đều là người có tình có nghĩa. Vậy nên cô cần phải ra sức khuyên nhủ Nhã Kỳ: "Bọn họ muốn dùng tớ để uy hiếp Tống Lãnh Thần, vậy nên tớ sẽ không chết sớm như thế đâu. Nhã Kỳ, mọi chuyện còn có thể cứu vãn, cậu mau rời khỏi nơi này đi!"
Cao Nhã Kỳ biết người Tống Lãnh Vũ muốn bắt đó chính là Chu Tịnh Sơ, cô ấy cũng hiểu hết những lời mình vừa được nghe. Tịnh Sơ nói đúng, cô ấy không nên ở đây để rồi hy sinh vô ích, cô ấy phải lập tức trở về báo với Tống Lãnh Thần và Lạc Quân Bách, bảo họ nhanh chóng đến cứu Chu Tịnh Sơ ra.
Dây trói trên người đã được cởi đi hết, Cao Nhã Kỳ đưa ánh mắt ửng đỏ mình Chu Tịnh Sơ lưu luyến, cô ấy không nói gì thêm nữa liền chạy như bay về phía chiếc xe của bạn thân.
Cao Nhã Kỳ leo lên xe, cô ấy nhanh chóng rồ ga rời đi.
Chu Tịnh Sơ thầm thở phào nhẹ nhõm một cái, may mắn rằng Cao Nhã Kỳ không gặp nguy hiểm đến tính mạng, cô đã cứu cô ấy an toàn rồi.
"Chu Tịnh Sơ, chị nghĩ mọi chuyện còn có thể cứu vãn được sao?" Chu Cầm Hi nhếch môi cười đắc ý, hôm nay dù có thế nào thì cô ta cũng không tha cho người chị của mình.