"Nhã Kỳ, hôm nay cậu không cần đi học sao?" Thấy Cao Nhã Kỳ cứ mãi ở bên cạnh mình, Chu Tịnh Sơ bỗng nhớ đến việc học hành của cô ấy nên liền đặt ra câu hỏi.
"Cậu bị thương thế này, tớ phải ở bên cạnh chăm sóc cho cậu." Cao Nhã Kỳ không yên tâm, giờ đây Chu Tịnh Sơ không muốn ai lại gần cô cả, Cao Nhã Kỳ đi rồi thì còn người nào chăm sóc cho cô đây?
"Không cần đâu, tớ nằm viện cũng không phải ngày một ngày hai, chẳng lẽ mỗi ngày cậu đều ở cạnh tớ?" Dù sao cũng sắp tốt nghiệp rồi, Chu Tịnh Sơ biết Cao Nhã Kỳ sẽ rất bận, vì sợ ảnh hưởng đến việc học nên cô mới từ chối sự chăm sóc của bạn thân.
Cao Nhã Kỳ thấy thế cũng đúng, nhưng cô ấy chỉ muốn ở bên cạnh Chu Tịnh Sơ mà thôi. Lúc cô ấy vẫn đang suy nghĩ xem nên trả lời thế nào thì bỗng dưng vang lên tiếng gõ cửa, ngay sau đó cửa phòng cũng được mở ra.
"Cô gái, ra đây với tôi một chút."
Người đứng trước cửa không phải Tống Lãnh Thần mà là Lạc Quân Bách, Cao Nhã Kỳ vừa đưa mắt nhìn ra thì lại thấy hắn nhìn cô, mặc dù cô chưa từng tiếp xúc với hắn nhưng cô biết hắn là Lạc Quân Bách. Thấy hắn gọi mình, cô nghi ngờ hỏi lại:
"Tôi?"
"Đúng vậy, là cô đấy." Lạc Quân Bách chậm rãi gật đầu.
Cao Nhã Kỳ khó hiểu lắm, tuy nhiên cô cũng đứng lên và đi ra ngoài, còn không quên với với Chu Tịnh Sơ một câu:
"Tớ sẽ quay lại ngay."
"Ừm." Chu Tịnh Sơ không biết Lạc Quân Bách tìm Cao Nhã Kỳ là vì lý do gì, bởi hai người họ đâu liên quan gì nhau? Nhưng cô cũng không thể giữ Cao Nhã Kỳ ở bên cạnh mà không cho ra ngoài, như thế chẳng hay cho lắm.
Đợi đến khi bóng Cao Nhã Kỳ đã khuất sau cánh cửa thì Chu Tịnh Sơ mới ngộ ra, Lạc Quân Bách đến bệnh viện để làm gì chứ?
"Lạc lão đại tìm tôi." Vừa ra ngoài thì Cao Nhã Kỳ đã nói ngay, cô không có ý định sẽ trò chuyện cùng với Lạc Quân Bách, bởi Chu Tịnh Sơ cần cô hơn.
"Cô biết tôi à?" Khóe môi Lạc Quân Bách hơi rướn lên.
"Lạc lão đại nổi tiếng như vậy, sao tôi không biết cho được chứ?" Cao Nhã Kỳ cũng vì thích tìm hiểu nên biết thôi, lần trước cũng là cô nói với Chu Tịnh Sơ về thân phận của Tống Lãnh Thần và Lạc Quân Bách. "Anh tìm tôi có việc à?"
Cao Nhã Kỳ kiên nhẫn lặp lại câu hỏi, lúc này mắt cô vô tình nhìn sang một bên, thấy Tống Lãnh Thần đứng nghiêm nghị, cô giật mình vì khuôn mặt anh, "Tống lão đại, mặt anh sao lại vậy chứ?"
Tống Lãnh Thần chưa kịp đáp lời thì Lạc Quân Bách đã chen vào:
"Qua giờ cô chăm sóc Chu Tịnh Sơ cũng đã mệt rồi, hôm nay về nhà nghỉ ngơi đi, Chu Tịnh Sơ cứ để Thần lo."
Vừa nói xong Lạc Quân Bách đã nắm lấy cổ tay Cao Nhã Kỳ mà kéo đi.
"Này, anh làm cái gì vậy?" Cao Nhã Kỳ muốn ở lại, nhưng cô không đọ nổi sức của Lạc Quân Bách, hắn vừa dùng lực một ít kéo cô thì cô đã phải đi theo ngay. "Tôi muốn ở lại với Tịnh Sơ."
"Đừng quấy nữa." Lạc Quân Bách không nổi giận, dù sao người đẹp đang ở cạnh, hắn cũng nên dịu dàng và ôn nhu một chút, "Cô nên để họ có không gian riêng tư chứ."
"Nhưng Tịnh Sơ không muốn gặp Tống lão đại." Lúc này cánh tay của Cao Nhã Kỳ đã được Lạc Quân Bách buông ra, sực nhớ ra việc gì đó cô liền hỏi hắn: "À đúng rồi, mặt của Tống lão đại sao lại như thế chứ?"
"Cô đoán xem." Lạc Quân Bách không trả lời ngay, hắn khoanh tay trước ngực rồi nở nụ cười mê người.
"Đừng nói là vì muốn Tịnh Sơ không tự ti..." Cao Nhã Kỳ là người thông minh, vừa suy nghĩ đã đoán ra được ý đồ của Tống Lãnh Thần. Tống Lãnh Thần làm như vậy để cho Chu Tịnh Sơ biết anh cũng bị hủy dung như cô, cũng xấu như cô, cô không cần phải trốn tránh anh nữa. Cao Nhã Kỳ không hề tưởng tượng đến cảnh này, hóa ra Tống Lãnh Thần cũng thâm tình đến như thế.
"Ra tay với chính bản thân mình, đặc biệt là khuôn mặt, hành động này khó ai mà làm được!" Cao Nhã Kỳ cảm thán, cô thấy ngưỡng mộ Tống Lãnh Thần mất rồi.
"Chu Tịnh Sơ chắc chắn sẽ để Thần chăm sóc, cô đã an tâm rồi chứ?" Lạc Quân Bách đút tay vào túi quần, ung dung hỏi.
"Ừm." Cao Nhã Kỳ gật đầu, không yên tâm cũng phải yên tâm. "Nếu đã vậy thì tôi xin phép về trước, khi khác sẽ đến thăm Tịnh Sơ, chào Lạc lão đại."
Cao Nhã Kỳ lịch sự cúi nhẹ đầu, vừa định cất bước rời đi thì đã bị người đàn ông nào đó ngăn cản:
"Cô tên gì ý nhỉ?"
Cao Nhã Kỳ thấy lạ lắm, sao Lạc Quân Bách lại hỏi tên cô để làm gì chứ? Nhưng khi được người khác hỏi, cô không thể im lặng làm ngơ, vậy nên đã đáp:
"Tôi là Cao Nhã Kỳ."
"Cao Nhã Kỳ, tên đẹp lắm!" Lạc Quân Bách không tiếc lời khen ngợi.
"Không có việc gì nữa thì tôi xin phép về trước." Dù gì người đứng trước mặt Cao Nhã Kỳ đây cũng là một vị lão đại có tiếng trong giới hắc đạo, đã thế còn sát phạt quả đoán, lạnh lùng tàn nhẫn. Cô không dám cũng không muốn vây vào hắn, tránh xa được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu.
"Cô sợ tôi à?" Thấy thái độ xa cách của cô dành cho mình, Lạc Quân Bách ngờ ngợ hỏi.
"..." Cô rất muốn nói là cô sợ hắn, chỉ muốn tránh xa hắn mà thôi, nhưng lại không biết mở miệng thế nào mới phải.
"Hiện tại tôi đang rảnh cũng đang buồn chán, đi ăn một bữa cơm với tôi có được không?" Lạc Quân Bách hết sức tự nhiên mà đưa ra đề nghị.
Lần này Cao Nhã Kỳ đã không thể im lặng được nữa, cô vội từ chối:
"Tôi có việc bận, hiện không thể đi ăn cùng với Lạc lão đại đây. Cảm ơn ý tốt của anh nhưng cũng xin lỗi vì sự bất tiện này."
Cao Nhã Kỳ thấy có điềm gì đó không may rồi, tự dưng Lạc Quân Bách lại muốn cùng cô đi ăn, đừng nói là muốn tiến sâu hơn với cô đi? Cũng đừng hỏi tại sao cô có suy nghĩ này, là do hắn quá khác thường! Cô và hắn không quen không biết, không thân không thiết, vậy mà hắn đã đưa ra lời mời đó, thật lạ lẫm!
"Có thật là cô không rảnh?"
"Thật."
Lạc Quân Bách vờ tiếc nuối, "Định đưa cô đến gặp Thượng Quan Anh Xuyên trước rồi mới đi ăn, nào ngờ cô không rảnh, tiếc quá!"
"Anh nói gì?" Vừa rồi Lạc Quân Bách muốn dẫn cô đến tìm Thượng Quan Anh Xuyên sao, cô có nghe nhầm không vậy?
"Sao thế?" Lạc Quân Bách nhướng mi.
"Anh nói sẽ đưa tôi gặp Thượng Quan Anh Xuyên?"
"Đúng vậy."
"Được. Tôi đi cùng anh."
"Chẳng phải cô bận sao?" Lạc Quân Bách thầm cười trong lòng.
"Tôi nghỉ học buổi sáng." Cao Nhã Kỳ rất muốn trả thù thay Chu Tịnh Sơ, ít nhất cô cũng phải đánh Thượng Quan Anh Xuyên vài roi cho hả dạ, hoặc chứng kiến cảnh cô ta thống khổ mới cam tâm. Bởi chính cô ta đã động đến bạn thân của cô, chuyện này cô khó mà cho qua được!
Vậy nên dù có sợ và e dè Lạc Quân Bách thì cô cũng quyết định đi theo hắn, chỉ có vậy mới gặp Thượng Quan Anh Xuyên.
Lạc Quân Bách biết chắc chắn điều này nên mới dẫn dụ Cao Nhã Kỳ vào bẫy, quả nhiên cô đã đồng ý dứt khoát.
Hắn vừa thấy Cao Nhã Kỳ thì đã có hứng thú với cô, cũng muốn tìm hiểu cô thử xem sao. Nếu cô đồng ý thì trở thành người phụ nữ của hắn, còn không chịu thì hắn sẽ từ bỏ. Đây là bước đầu tiên, bước thứ hai thì từ từ tính đã.
...