"Chết tiệt! Lại bị Tống Lãnh Thần xoay chuyển tình thế dễ dàng." Từ lúc nhận ra Chu Tịnh Sơ có mang bom trên người thì Tống Lãnh Vũ đã đoán được kết quả này, nếu thả Tống Lãnh Thần về thì cơ hội mà anh phản công là rất cao, điều đó cũng chứng tỏ phần trăm mà anh thắng trong cuộc đọ sức này chẳng phải nhỏ.
Người phe mình ngày một ít đi, nếu như thế này mãi cũng không phải cách. Tống Lãnh Vũ nghiến răng, nếu Tống Lãnh Thần đã ra tay đến mức này thì hắn sẽ sử dụng quân bài cuối cùng.
"Tống Lãnh Vũ, khôn hồn thì mau chịu trót, nếu không kết cục sẽ càng thảm." Cảnh Minh giận dữ hô lớn, lúc nãy Tống Lãnh Vũ đắc ý lắm, để xem hiện tại hắn còn có thể vênh váo được nữa không.
Tiếng súng ngày càng ít đi, trả lại không gian yên tĩnh sau một màn đọ sức quyết liệt.
Phía thuộc hạ của Tống Lãnh Thần vẫn nấp vào chỗ an toàn, họ đang chờ Tống Lãnh Vũ xuất hiện sau bức tường đang xây dở dang kia.
"Tống Lãnh Vũ, hôm nay cậu chắc chắn phải chết." Tống Lãnh Thần gằn giọng, sát khí từ người anh cứ thế mà tỏa ra khắp nơi.
Dù thế nào Tống Lãnh Vũ cũng không còn đường chạy thoát, chết chỉ là chuyện sớm muộn.
Nào ngờ bên trong truyền ra tiếng cười quái dị của Tống Lãnh Vũ, hắn không gấp cũng chẳng vội, ngược lại tỏa ra rất bình thản:
"Tống Lãnh Thần, anh quá tự tin rồi đấy, anh sẽ giết được tôi chắc?"
Tống Lãnh Thần khó hiểu, tự dưng Tống Lãnh Vũ nói câu này trong khi hắn đã rơi vào đường cùng, phải chăng là hắn còn giữ lại cho bản thân chiêu gì đó chưa dùng đến?
Trong khi đầu anh vẫn không ngừng tìm câu trả lời thì Tống Lãnh Vũ bỗng xuất hiện sau bức từng, nhưng hắn không hề đi một mình, mà hắn còn đang áp giải một người.
Là Tống Hoắc!
Tống Hoắc bị trói chặt tay, miệng cũng bị bịt kín, đến cả ú ớ cũng chẳng nói được.
Tống Lãnh Thần vừa đưa mắt sang nhìn thì liền kinh hãi không thôi, người Tống Lãnh Vũ đang uy hiếp dọa giết kia không ai khác ngoài ba anh, cũng chính là ba của hắn.
"Tống Lãnh Vũ!"
Tống Lãnh Thần hận không thể giết chết hắn ngay tức khắc, tại sao hắn có thể vô nhân tính tới mức bắt chính cha ruột của mình chứ? Năm xưa anh cứ cho rằng hắn xốc nổi nên định giết cha một lần, sau này trưởng thành thì nhận ra cái sai và không tái phạm nữa. Nhưng hóa ra anh đã sai rồi, sai trầm trọng!
"Tống Lãnh Thần, anh không giết được tôi đâu!" Lúc đầu Tống Lãnh Vũ chỉ định dùng Chu Tịnh Sơ để uy hiếp Tống Lãnh Thần mà thôi, nhưng hắn cũng có một chút lo lắng, lo Tống Lãnh Thần sẽ do dự khi dùng mạng đổi mạng với Chu Tịnh Sơ. Để chắc chắn hơn hắn đã sai người bắt cóc Tống Hoắc ngay sau đó, may mắn rằng bắt ông là việc làm đúng đắn, giờ đã có cơ hội dùng tới rồi.
Lúc trước hắn không lấy Tống Hoắc ra uy hiếp Tống Lãnh Thần là do dù gì ông cũng là người sinh ra hắn, hắn tuy hận ông và muốn cắt đứt mọi quan hệ với ông, không ai liên quan đến ai nữa. Nhưng hôm nay Tống Lãnh Vũ đã quyết định đánh một trận chiến lớn nhất cuộc đời, sống chết chỉ trong một giây mà thôi, vậy nên phải suy tính kĩ càng.
Có Tống Hoắc ở đây, hắn không sợ Tống Lãnh Thần dám manh động!
"Thằng khốn, sao mày có thể bắt ba chứ!" Tống Lãnh Thần phẫn uất gào lên, nhìn mũi súng chĩa thẳng vào thái dương của Tống Hoắc, anh không khỏi đau lòng.
"Sao lại không thể, việc làm nào mà Tống Lãnh Vũ này không dám làm?" Tống Lãnh Vũ cười khẩy một tiếng, hắn nhìn sang Tống Hoắc: "Chẳng phải ông thương yêu thằng con trai đó lắm sao, nếu như tôi bắt anh ta chết trước mặt ông thì thế nào nhỉ?"
Sắc mặt Tống Hoắc tím tái, Tống Lãnh Vũ đưa tay tháo miếng băng dán trên miệng ông ra thì liền nghe ông hét lớn:
"Lãnh Thần, con nhất định không thể để xảy ra chuyện gì!"
"Tình cảm cha con nồng đậm quá nhỉ, thật là chướng mắt!" Tống Lãnh Vũ không vui, trong đôi mắt xuất hiện vài tia độc ác, "Tống Lãnh Thần, nếu anh dám tự kết liễu mình thì tôi sẽ tha cho ông ta. Anh cũng biết kẻ thù của tôi chính là anh, vậy nên anh hãy suy nghĩ kĩ."
Nghe được những lời thâm độc này, Chu Tịnh Sơ thảng thốt. Một bên là anh, một bên là ba anh, cô biết nên nói thế nào mới phải đây?
Chu Tịnh Sơ chắc rằng anh sẽ cứu ba mình, như cái cách mà anh đã cứu cô vậy. Cô không thể ngăn cản anh quyết định như vậy, bởi ông chính là ba ruột của anh. Chỉ là cô sợ quá, sợ sẽ mất đi anh...
Tống Lãnh Thần lặng người trong vài giây, anh dời tầm nhìn khỏi Tống Lãnh Vũ mà chuyển sang Chu Tịnh Sơ, lại thấy từng giọt nước mắt như trân châu đứt quãng của cô cứ rơi xuống má, lòng bỗng quặn thắt lại.
"Lãnh Thần..." Cánh môi khô khốc nhẹ mấp máy, cô nhào về phía anh và ôm chặt lấy cơ thể anh.
"Tịnh Sơ, em phải sống thật vui vẻ." Có lẽ đây là lần cuối cùng anh được ôm Chu Tịnh Sơ như thế này, vậy nên anh sẽ hết sức trân trọng.
"Lãnh Thần, em không thể chịu đựng được cảnh nhìn anh rời xa em. Đừng mà..." Bảo cô chứng kiến việc anh tự sát chẳng khác nào lấy dao đâm vào ngực cô, Tống Lãnh Thần là người cô yêu nhất, sao cô có thể nhìn anh ra đi mà không làm gì cả.
"Xin lỗi em, đã không thể giữ được lời hứa với em." Anh từng nói sẽ chăm sóc, bảo vệ, yêu thương và che chở cô cả đời, nhưng cuộc đời của anh ngắn quá, đến hôm nay đã chấm hết rồi.
"Diễn một màn tình ái cũng đủ rồi đấy, nếu anh không chết mà còn dám giở trò thì đừng trách tôi bắn một phát vào não Tống Hoắc." Tống Lãnh Vũ muốn đánh nhanh rút nhanh, việc hắn muốn làm hiện tại nhất đó chính là xem Tống Lãnh Thần ra đi, khi ấy hắn sẽ hả hê lắm.
"Lãnh Thần, ba thà chết cũng không muốn con hy sinh vì ba, con đừng làm như thế, ba không..."
"Ồn ào quá, câm miệng lại đi." Tống Hoắc vẫn còn đang nói thì đã bị Tống Lãnh Vũ dán băng dính lúc nãy vào miệng, giờ đây ông chỉ im lặng mà không nói được gì.
"Tống Lãnh Vũ, nếu sau khi tao chết mà mày không thả ba ra thì tao sẽ khiến mày bồi táng cùng!" Vì để cứu Tống Hoắc, Tống Lãnh Thần bắt buộc phải chết. Tống Lãnh Vũ nói đúng, kẻ thù của hắn là anh, nếu anh chết rồi thì mọi việc sẽ ổn thỏa cả thôi.
Anh không sợ chết, chỉ là anh cảm thấy tiếc nuối.
Anh hứa với Chu Tịnh Sơ nhiều như thế nhưng chẳng làm được gì, anh vẫn chưa cầu hôn cô, vẫn chưa tổ chức hôn lễ với cô và vẫn chưa cùng cô sinh con đẻ cái. Đời này của anh tiếc nuối nhất đó chính là những việc đấy.
Tống Lãnh Thần đưa cây súng đặt lên đầu mình, ánh mắt sáng quắc không hề dao động.
"Lãnh Thần..." Chu Tịnh Sơ gọi tên anh trong vô vọng, cô sợ lắm, thật sự rất sợ, nỗi sợ hãi này gặm nhấm cô từng chút một, khiến cô sống không bằng chết.
Anh ra đi rồi thì cô sống còn ý nghĩa gì nữa chứ?
"Xin lỗi em, Tịnh Sơ."
Tống Lãnh Thần nói một câu cuối cùng, ngón tay trỏ khẽ chuyển động.
"Đoằng."
Tiếng súng nổ.
Tiếng gọi tha thiết thê lương cũng bắt đầu vang lên.
"Lãnh Thần!"
"Lão đại!"
Màu máu đỏ tươi chảy ra từ trán người đàn ông.
Bầu không khí bỗng dưng ngưng trệ, cảm giác khó thở cứ thế ập đến khiến trái tim của mọi người trở nên tê dại...
...