Edit: Lycoris. Beta: Dạ Nguyệt.
Ngày 23 tháng 11, nhà Tư Mễ Nặc Á được mời tham gia hội đấu giá được mệnh danh là mang hơi thở u ám nhất- Dark Market.
Một chiếc xe ngựa trương dương trang nhã đỗ trước cửa hội đấu giá. Hoa tuyết bay khắp không trung, có bông dính vào xe ngựa, màu tuyết trắng khiến cho xe ngựa nhìn qua mang hơi thở cổ điển.
Một nam nhân tóc đỏ mắt đen, ôm trong lòng một nam hài có mái tóc màu xanh ngọc đang ngủ say, đi xuống xe ngựa. Hai nam nhân tóc bạc mắt vàng, dung mạo tương tự nhau theo sau cùng xuống xe, một người đem tán ô xanh che trên người nam hài có mái tóc màu xanh ngọc, không cho một bông tuyết nào rơi trên người nam hài. Người còn lại mang theo một chiếc cặp da lớn, trang bị đầy đủ mọi đồ vật. Đi theo phía sau bọn họ còn có một nam hài khác với mái tóc quăn màu vàng cùng đôi mắt tím, tuyết trên mặt đất rõ ràng rất dày, một người bình thường nhẹ nhàng giẫm xuống bước đi cũng sẽ lưu lại dấu chân rất sâu, thế nhưng hắn không hề lưu lại trên mặt tuyết bất kì dấu vết gì.
"Thỉnh trình diện giấy mời" Đứa bé giữ cửa hơi hơi cúi đầu. Ngả Lệ Lợi lấy từ trong cặp da mang theo bên mình một tờ giấy mời đỏ sậm, đưa cho đứa bé giữ cửa.
Đứa bé giữ cửa nhận giấy mời, ánh mắt loé lên, vừa định mở miệng đã nghe thấy Tư Nại Khoa từ xe ngựa đi tới ngăn lại: "Thỉnh đừng lên tiếng, bá tước của chúng ta đang ngủ ở bên trong."
Đứa bé giữ cửa lập tức im lặng, tư thế cùng xiêm áo thật cẩn thận: " Thỉnh". Mọi người đi vào phòng đấu giá, tìm được lô ghế của nhà Tư Mễ Nặc Á. Nhân viên tiếp đón mở cửa ghế lô, trong lò sưởi ngọn lửa đã cháy hồng, khắp ghế lô tràn ngập ấm áp.
Vistor ôm Cali ngồi trên ghế salon mềm mại, hắn cởi âu phục che trên người xuống, sau đó đặt y nằm trên ghế salon, gối đầu lên đùi hắn. Sương mở chiếc cặp da lớn ra, lấy ra một cái hộp giấy lớn cùng một cái hộp sắt.
Tuyết cùng Ngả Lệ Lợi đi tới ban công đối diện bàn đấu giá, tay chống lên ban công: “Oa! Thật nhiều người!”. Đông nghịt, không đúng, phải là tràn ngập màu sắc mới đúng, tầng lớp bình dân cùng quý tộc thượng lưu đứng thành nhóm trên bậc thang, thì thầm với nhau.
Thời gian vừa đến, tiếng chuông lớn ở phòng đấu giá vang lên: “Đinh, đinh, đinh.” Toàn bộ đại sảnh đã không còn tiếng động, sân thượng rộng lớn phía trên cũng im lặng đến kì lạ.
Cali bị tiếng chuông đánh thức. Cậu mở mắt, liền lập tức nhìn thấy Vistor đang “thâm tình” chăm chú nhìn mình. Khóe miệng Cali co rút, xoay người ngồi dậy. Vistor một tay cầm lược, nhẹ nhàng chải lại mái tóc hỗn loạn của y.
Cali ngẩng đầu nhìn về phía bàn đấu giá. Chỉ thấy một cô gái mặc váy ngắn trễ ngực cùng chiếc quần tất mỏng manh đang bước lên bục đấu giá, nói to: "Hoan nghênh mọi người đã đến."
Dưới đài tiếng vỗ tay như sấm dậy, Tư Nại Khoa ngồi gần lò sưởi, vừa liếc mắt ngắm cô gái đã cảm thấy lạnh: "Trời ạ, cô gái kia thật khoẻ! Trời lạnh như vậy mà cũng chỉ mặc có hai kiện quần áo."
Cali gật đầu, cũng tỏ vẻ bội phục: "Cái này người ta gọi là có đạo đức nghề nghiệp."
Vật phẩm đấu giá đầu tiên được đưa lên bàn đấu giá. "Một bức tranh? Không có hứng thú." Cali méo miệng. Sương vung vung tay lấy ra một bình nước: " Tư Nại Khoa, bình nước này là ngươi làm sao?" Tư Nại Khoa đắc ý gật đầu: " Đương nhiên, ta đã dựa vào bản vẽ mà thiếu gia cho để làm."
Đó là bản thiết kế của người khác, vậy mà ngươi cũng có thể gật đầu? Sương cũng không rảnh rỗi, đổ nước từ bình ra pha trà cho Cali. Hồng trà thượng đẳng được pha rất tốt, hắn mở bình sữa nhôm, đem sữa đổ vào Hồng trà, tiếp theo lấy ra một gói giấy nhỏ, đem đường ở bên trong bỏ vào cốc trà, dùng thìa quấy đều, rồi rót vào một chiếc cốc sứ tinh xảo, đem cốc để lên đĩa rồi đặt lên bàn trà trước mặt Cali: " Thiếu gia, trà đã pha xong."
Cali gật đầu, ngón trỏ vòng qua quai cốc, nâng lên. Trà sữa nóng hổi, Cali thổi thổi vài hơi, rồi cẩn thận uống hết từng ngụm. Hương trà thanh nhã cùng hương sữa nồng nàn vương vấn quanh chóp mũi Cali, Cali khép nhẹ mí mắt. Uống trà sữa nóng vào mùa đông là tuyệt nhất.