"Cô đến tột cùng là ai?" Lệ Thiếu Sở nói thầm một mình, trên mặt là hàn băng vạn năm, nhìn cô gái ngây thơ cùng những vết thương, trong đầu của hắn lại một lần nữa nghĩ đến người thân trước kia.
Lâm Hiểu gõ cửa đi vào, nhìn thấy Sở thiếu thất thần, kinh ngạc nói: "Sở thiếu, tôi đã tra được thân phận của cô ấy."
"Nói." Lệ Thiếu Sở ngồi xuống ghế dựa, từ trên cao nhìn chằm chằm xuống Lâm Hiểu, một bộ tư thái vương giả.
"Vâng, cô ấy tên là Diệp Khinh Ngôn, mười chín tuổi, còn đang học đại học, trường học vốn là trường quản lý học viện. Cha của cô ấy là Diệp thị mậu dịch chủ tịch Diệp Quốc Minh, bất quá cô ấy là con gái riêng, Diệp gia vẫn không có thừa nhận cô ấy. Hiện tại cô ấy cùng mẹ sống nương tựa lẫn nhau, sống ở khu vực phía tây dành cho người nghèo." Lâm Hiểu báo cáo xong xuôi, hơi cúi đầu chờ mệnh lệnh tiếp theo của Lệ Thiếu Sở.
Khóe miệng Lệ Thiếu độc ác đứng thẳng lên, hai tay chống nạnh, trên khuôn mặt lãnh khốc, như trước vẫn là không thể lường trước được gì. Hắn đi tới trước cửa sổ để mở rèm cửa sổ màu xám ra, ngừng một hồi lâu mới nói: "Việc làm ăn của Diệp thị là lén lút thu mua các dự án à?"
"Vâng Sở thiếu, công ty của Diệp Quốc Minh trị giá khoảng 50 triệu." Lâm Hiểu trả lời.
"Con gái riêng? Thú vị." Ánh mắt Lệ Thiếu Sở sắc bén chuyển qua nhìn chằm chằm cô gái, chậm rãi nói: "Đều là con gái, nhưng lại phân biệt đối xử khác biệt một trời một vực, còn tưởng rằng là ăn mày, thực sự làm bẩn tay của ta."
Lâm Hiểu cả kinh, tiếp theo cúi đầu xuống: "Sở thiếu, là tôi làm việc không tốt."
"Chờ cô ta tỉnh dậy liền để cô ta rời đi." Lệ Thiếu Sở nói, trên mặt lơ đãng mang theo nụ cười mỉa mai. Lại là con gái riêng, thấy thế nào đều cảm thấy dường như giống một cô gái, nhưng thân phận thực sự lại là cẩu huyết bất hợp pháp. Hai mẹ con bị ngược đãi, bị người ta đối xử tàn nhẫn thậm chí còn không chạy trốn, mục đích chắc chắn là tài sản của Diệp Quốc Minh, nghĩ tới đây con mắt hắn tối sầm lại.
Lâm Hiểu nhìn Diệp Khinh Ngôn một chút, bất đắc dĩ khép cửa phòng lại.
Trong giấc mơ, bị Diệp Dũng truy đuổi Diệp Khinh Ngôn cảm giác không còn đường có thể đi, cô giãy giụa tỉnh lại, khóe mắt đều là nước. Nhìn trần nhà cổ điển xa lạ cô rơi vào trầm tư. Chuyện buổi chiều đã xảy ra rõ ràng trước mắt, bây giờ trở về nhớ lại đến, thân thể cũng không nhịn được lạnh giá, trong lòng xuất hiện lên một tia không thể hòa tan được cái lạnh tan chảy.
"Đừng nói nữa, chờ tháng sau tiểu Ngôn sinh nhật hai mươi tuổi qua đi thì sắp xếp.”
"Nhưng tiểu Ngôn của chúng ta vẫn còn đến trường, không thể làm tình nhân cho hắn, nói thế nào nó cũng là con gái của ông, ông tại sao lại nhẫn tâm như vậy......"
Lúc đó Diệp Khinh Ngôn vừa tan học về nhà, đẩy cửa ra nhìn thấy Diệp Quốc Minh, người cha rất ít khi nhìn thấy ngồi ở trên ghế salông, dừng lại trước cái bụng lồi, bộ âu phục cùng với cà vạt, và hoàn cảnh cũ nát xung quanh hoàn toàn không phù hợp. Lúc đó cô kinh ngạc nhìn mẹ lau nước mắt, hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra.
Diệp Quốc Minh nhìn thấy con gái trở về, thái độ độc ác ban đầu được cải thiện, mang theo sự khôn khéo của một thương nhân cười nói: "Tiểu Ngôn trở về, ngày hôm nay ba mua rất nhiều thứ cho con, xem có thích hay không."
Mẹ trên mặt còn mang theo nước mắt, diệp Khinh Ngôn không nhìn Diệp Quốc Minh, trực tiếp đi tới an ủi mẹ: "Xảy ra chuyện gì, có phải là ông ta lại bắt nạt người hay không?"
"Không có, không có, ta làm sao lại bắt nạt ngươi mẹ con, mẹ con là người phụ nữ ta yêu thích nhất, con lại là con gái của ta. Ngọc cô hãy giải thích cho tiểu Ngôn đi." Diệp Quốc Minh trừng mắt nhìn người phụ nữ trung niên, khuôn mặt nghiêm khắc.
Trương Ngọc ánh mắt lo lắng nhìn con gái, chịu đựng nỗi khổ sở trong lòng, chỉ vào món quà trên bàn: "Những thứ này đều là cha con mang đến để tẩm bổ thân thể cho con, nói là để tốt cho con mang đến trường ăn, con đi xem xem có thích hay không."
Mang theo kinh ngạc cùng không hiểu rõ, Diệp Khinh Ngôn bị Diệp Quốc Minh cầm lấy cánh tay kéo tới trước bàn, quả nhiên đều là đồ bổ, trông có vẻ hơi đắt tiền, cô nghi ngờ nói: "Tại sao đưa những thứ này, ông biết tôi cùng mẹ chưa từng ăn đồ bổ, những này thứ tốt vẫn là ông mang về cho người khác ăn đi."
Trong miệng nói tới người khác đương nhiên là người vợ được công nhận trước pháp luật của Diệp Quốc Minh, còn có con gái bảo bối của hắn. Trương Ngọc biết giọng nói con gái ở ngoài, bà nhất thời buồn bã cúi thấp đầu xuống dưới đất, bất đắc dĩ thở dài.
"Là con gái của ta, ba làm sao lại tổn thương con. Con không phải không biết gia tài sự nghiệp to lớn của dì, ta còn không phải là vì lợi ích của hai người mà suy nghĩ à, những thứ đồ này con đều giữu, ăn xong gọi điện thoại nói cho ta." Diệp Quốc Minh nhìn cô con gái nhỏ ôn nhu đơn thuần, trong đôi mắt tỏa ra tia sáng, trong lòng bàn tính toán nhỏ nhặt.
Diệp Khinh Ngôn kỳ lạ nhìn ông ta, cái này căn bản không xứng với chức cha, lúc không có chuyện gì làm căn bản sẽ không đến, cô biết lần này đến nhất định là có chuyện mới đến, trực tiếp thẳng thừng nói: "Ông nói đi, ông có mục đích gì."
"Hai cha con chúng ta nói chuyện không cần khách khí như vậy, tiểu Ngôn a, vẫn để cho mẹ con nói đi, công ty còn có việc ta đi trước."
Sau khi mẹ đem tất cả mọi chuyện đều nói ra, và để cô về trường đại học trốn một chút. Không nghĩ tới Diệp Khinh Ngôn mới vừa từ trường đại học trở lại liền nhìn thấy Diệp Dũng mang theo mấy người vây chặt ở cửa, sau đó cô vì chạy chốn mà một khắc đều không có ngừng lại.
"Tiểu thư cô tỉnh rồi."
Suy nghĩ của Diệp Khinh Ngôn bị cắt đứt, kinh ngạc nhìn trong tầm mắt xuất hiệnngười phụ nữ trung niên, nụ cười của bà rất ôn hòa. Không tự chủ được nghĩ đến mẹ ở nhà một mình, khóe mắt đột nhiên ướt át, nước mắt không nhịn được rơi xuống.
"Tiểu thư cô tại sao lại khóc, là thiếu gia để cho tôi tới xem cô đã tỉnh hay chưa."
"Thiếu gia...... Nơi này là ở đâu, thiếu gia nhà bà là ai?"