Editor: Duyên Duyên
Beta: Ngô Thiên Di
Giờ phút này Diệp Uyển San mới phát hiện ra tâm tư của cô đã rời khỏi vị hôn phu Kiều Nghệ mà chuyển đến người Lệ Thiếu Sở, trong nội tâm trăm ngàn lần chửi cái tiểu tiện nhân Diệp Khinh Ngôn, không biết đã dùng thủ đoạn gì để câu dẫn nam nhân. Ánh mắt ghen ghét bình tĩnh đảo qua dưới đài khách, cô tự nói với mình nhất định sẽ không để cho tiểu tiện nhân kia sống dễ chịu.
Lâm Hiểu đứng ở một nơi bí mật gần đó chú ý nhất cử nhất động đến người Diệp gia, ngoài ý muốn phát hiện một gương mặt quen thuộc, trong góc nam nhân lén lén lút lút không phải Diệp Dũng thì còn có thể là ai. Mặc âu phục thì lỏng lẻo, nhìn vòng qua bất kể thế nào đều không giống người bình thường, ánh mắt của anh nhìn chằm chằm vào khán đài, đã biết rõ không có chuyện tốt.
Ở nơi không có người chú ý anh đi đến bên người Lệ Sở Thiếu, cúi thân thể xuống ghé vào lỗ tai hắn thì thầm nói: “Diệp Dũng xuất hiện.”
“Tiếp tục theo dõi.” Lệ Thiếu Sở thản nhiên nói.
Diệp Khinh Ngôn thất thần nhìn hắn, bỏ qua mọi ánh mắt hiếu kì của người khác, cô luôn cảm giác có gai sau lưng, nghi hoặc ngẩng mắt lên, đột nhiên trông thấy Hoàng Mộng Vân mặc chiếc váy sườn xám ánh mắt lạnh lùng, cô không khỏi run rẩy, bất dắc dĩ mà rủ đầu xuống.
Mùi nước hoa của người bên cạnh Lệ Thiếu Sở càng ngày càng nặng, hắn nhíu mày, ánh mắt nhìn qua đầu vai nữ nhân đang run rẩy, ra sức giữ bờ vai cô lại: “Diệp Khinh Ngôn, cô muốn rút lui?”
“Tôi... tôi không biết, tôi thực sự...” Diệp Khinh Ngôn nói một nửa, lại nói không nổi nữa, cô vốn nghĩ đến Diệp Quốc Minh không thừa nhận thì liền có thể không đếm xỉa đến, nhưng hiện tại khiến nội tâm cô rối loạn lung tung, đầu óc đều là bột nhão.
“ Cô với Kiều công tử quen biết?” Lệ Thiếu Sở bình thản hỏi.
Diệp Khinh Ngôn không nói, nghi hoặc ngẩng lên nhìn Lệ Thiếu Sở, tất cả mọi người trong mắt hắn đều như gió không có dấu vết, giống như người đứng ngay bên cạnh hắn cả con tôm nhỏ đều không tính. Nghĩ vậy cô mới có thể cẩn thận hồi tưởng lần gặp mặt đầu tiên cùng Kiều Nghệ, đó là ở trong sảnh đại học diễn thuyết, lúc đó Kiều Nghệ khí phách tao nhã, một năm trước tất cả đều thấy rõ mồn một.
“Con tiểu tiện nhân kia thế nào lại đến, cô lúc nào lại biết Lệ Thiếu Sở, lại muốn yêu như con thiêu thân.”
“Mẹ, con căn bản không biết tiểu tiện nhân kia lại trở về, cô ta không phải đang học ở đại học ấy ư, có thể cấu kết với Lệ Thiếu Sở, hẳn đã sớm bò lên gường của anh ta.” Diệp Uyển San hung dữ nói.
Trong khách sạn, Hoàng Mộng Vân đi đi lại lại, sắc mặt tái nhợt mà gào thét: “ Vừa rồi những người phu nhân kia đều hỏi ta ở đâu ra lại có con gái, hôm nay ta thừa nhận thân phận của cô ta, nhưng mặt mũi của ta đều mất hết, tối trở về không cùng hắn ầm ĩ ta không phải Hoàng Mộng Vân!”
Diệp Uyển San nhìn mẹ hổn hển, an ủi nói: “ Tốt rồi,ba không phải lấy đại cục làm trọng ấy ư, con vừa rồi nói với tất cả mọi người tiểu tiện nhân không thích sống chung, người ngoài không biết là rất bình thường, người chỉ cần đem mặt ra ngoài diễn thật là đủ rồi.”
“Hừ! Cùng với mẹ của cô ta Trương Tử Ngọc đều là hồ ly tinh, không biết xấu hổ thấp hèn.” Hoàng Mộng Vân vừa dứt lời chỉ nghe thấy cửa phòng mở ra thanh âm, trước mặt trông thấy Diệp Quốc Minh đi tới, nàng tức giận mà véo lấy eo trợn mắt nhìn.
“Cha, người cần phải cho làm chủ cho con, tiểu nói nhất định là đến đập phá quán đấy, cô mặc thành dạng quyến rũ câu dẫn Lệ Thiếu Sở không nói, vẫn còn ở trước mặt Kiều bá bá ra vẻ ta đây, con không thuận theo, người nhất định phải giúp con giáo huấn cô ta.” Diệp Uyển San nói xong hờn dỗi sau đó ôm cánh tay mập mạp của Diệp Quốc Minh, giày vò khốn khổ, những nỗ lực công phu này cùng là của mẹ, một chiêu này, trăm thử không ngại.
“Tốt, tốt, con gái bảo bối của ta. Ch chỉ có ngươi như vậy một đứa con gái còn có thể làm cho con có hại chịu thiệt à.” Diệp Quốc Minh trên miệng đã đáp ứng, ánh mắt sợ hãi mà nhìn xem lão bà Hoàng Mộng Vân
“Diệp Quốc Minh, sự nhẫn nại của tôi là có cực hạn đấy, tôi hiện tại không thể chịu đựng được mẹ con cô ta, ông phải cho tôi một cái công đạo, bằng không tôi với ông không để yên!” Hoàng Mộng Vân nói xong hung thần ác sát mà trừng mắt hắn, nhìn xem hắn mỗi lần đều là dỗ dành tính toán, hôm nay vô luận như thế nào cũng phải cho cái bàn giao.
“San San con đi ra ngoài trước, Diệp Dũng ở bên ngoài, con đem hắn gọi tiến đến đây.”
“Vâng.” Diệp Uyển San mở cửa quả nhiên trông thấy tên tay sai Diệp Dũng, cô khoát khoát tay: “Vào đi thôi, cha tôi gọi ông.”
Rất ít khoảng cách gần mà nhìn xem nữ nhân, Diệp Dũng kinh hô mê muội mà nhìn cô đến kích động lông mi, nịnh nọt nói: “San San cô hôm nay thật xinh đẹp... Không đúng, cô mỗi ngày đều rất đẹp.”
“Hừ!” Diệp Uyển San không muốn cùng hắn nói nhảm, giãy dụa vòng eo đã đi ra.
Diệp Dũng trong mắt nàng là cái tên ăn xin, nhìn thế nào đều cảm thấy buồn nôn.
“Anh buông tay, thả tôi ra!” Diệp Khinh Ngôn tay bị lôi kéo lấy, cô tức giận mà nhìn Kiều Nghệ.
Thừa dịp khách mới đều bận rộn cùng cha chúc mừng, Kiều Nghệ chứng kiến Lệ Thiếu Sở không ở bên người cô, lúc này mới lôi kéo cô vội vội vàng vàng mà chạy đi, đi vào trong góc không có người, đánh giá đêm nay Diệp Khinh Ngôn tuyệt đẹp.
“Tôi không tin em biết Lệ Thiếu Sở, tiểu Ngôn nói cho tôi biết, em vì cái gì đi cùng với hắn?”
Diệp Khinh Ngôn nhìn nam nhân bên cạnh dắt lấy tay cô, buồn nôn nói: “Tôi và anh đã sớm chia tay rồi, hiện tại tôi cùng với ai một chỗ cũng không liên quan gì tới anh. Anh hôm nay đính hôn, vẫn là làm tốt đương vị hôn phu của anh a.”
“Tiểu Ngôn, em cũng biết, tôi không muốn nhìn thấy em thương tâm...” Kiều Nghệ sốt ruột mà tiến lên trên giữ chặt lấy cô.
Diệp Uyển San trơ mắt nhìn vị hôn phu cùng tiểu tiện nhân do dự, phẫn nộ trong lòng càng ngày càng mãnh liệt, nàng hận không thể khiến Diệp Khinh Ngôn lập tức biến mất.
(*) Tiền nhiệm: người tiền nhiệm, người giữ chức cũ.