Thiên ly dịch, băng tằm huyết..
Những dược liệu A Trần vừa nói đều là hắn nhờ Phượng Sở Ca đi tìm.
Nghe A Trần nói như vậy, khoé môi Phượng Sở Ca có chút co lại.
Nàng xem như đã minh bạch, tểểu quỷ này muốn nàng đi Vân Thiên học viện đây mà!
Phượng Sở Ca quay đầu duỗi tay vuốt vuốt hai má A Trần..
"Tiểu quỷ, nếu tỷ tỷ đi Vân Thiên học viện, ngươi sẽ không còn được gặp lại tỷ tỷ."
A Trần nghiêng đầu rời xa ma trảo của Phượng Sở Ca.
Hắn tựa vào ghế, khuôn mặt nho nhỏ không mang theo một tia biểu tình.
"Sẽ không, chỉ cần dùng thêm một lần đan dược nữa, ta cũng có thể tiến vào Vân Thiên học viện. Đến lúc đó, ta đi cùng ngươi, thế nào?"
Khoé mắt Phượng Sở Ca co lại, nhất thời có chút không nói ra lời.
Rốt cuộc là ai dạy hư học sinh nói cho A Trần những đan dược này có thể giúp hắn lớn lên, có thể thoáng cái giúp linh lực hắn đạt tới Linh sư?
Nàng thật sự muốn tìm đối phương tính sổ a!
Đúng lúc này, bên tai lại lần nữa vang lên thanh âm Thiên Khải đế: "Đứa bé này là?"
Từ lúc mới vào, Thiên Khải đế vẫn luôn chú ý tới A Trần ngồi bên cạnh Phượng Sở Ca.
Nhìn qua, A Trần bất quá mang bộ dáng của một hài đồng sáu tuổi, nhưng lại có một thân khí cùng điệu bộ một chút cũng không giống hài đồng.
Thậm chí..
Trên người hắn, Thiên Khải đế có thể phát giác được một tia khí tức của thượng vị giả..
Thấy Thiên Khải đế nhìn về phía nàng hỏi sự tình A Trần, Phượng Sở Ca liền trả lời: "Đây là đệ đệ dân nữ mới nhận thức."
Đệ đệ..
A Trần nghe được hai chữ này, đồng tử có chút co rụt lại.
Quanh thân càng tràn ra lệ khí.
Hắn mới không phải là đệ đệ nàng!
Môi mỏng có chút câu lên, trên khuôn mặt non nớt lộ ra nụ cười hoàn toàn không phù hợp với niên kỷ.
"Ta là tướng công tương lai của Ca Nhi.."
"Phốc!"
"Ha ha.."
Những người bên cạnh không nghĩ đến một hài tử sẽ nói lời như vậy, nhất thời trong đám người phát ra những tiếng cười lớn.
Cũng khó trách, vừa trải qua chuyện hôn sự của Phượng Sở Ca cùng Hách Liên Cẩn Du, lúc này hài đồng năm sáu tuổi lại tự xưng là tướng công Phượng Sở Ca, mọi người thật sự không nhịn được nở nụ cười.
Cách nhìn của mọi người xung quanh cùng A Trần giống như không có một chút quan hệ.
Hắn chỉ một tay ôm cục thịt, một tay chỉ bồ đào trên bàn: "Nữ nhân, ta còn muốn ăn."
Tô hoàng hậu đã cho rằng Phượng Sở Ca là con dâu mình, thấy mọi người phản ứng như vậy vội giải vây: "Cái này.. Đồng ngôn vô kỵ.."
"Không phải." A Trần vừa lấy đồ ăn, vừa ngẩng đầu lên nghiêm túc nói: "Đợi ta trưởng thành, ta sẽ lập tức lấy nàng."
Trên khuôn mặt nhỏ tràn đầy chấp nhất.
Mọi người bên cạnh thấy vậy đều nhếch môi không nói nên lời.
Thuỷ Ngọc Nhi ngồi bên cạnh Phượng Sở Ca.
Hiển nhiên hiện tình huống như vậy, Thuỷ Ngọc Nhi không thể vui mừng hơn.
Thấy mọi người đều đang cười, nàng đột nhiên lên tiếng..
"Xem ra, Phượng tiểu thư không có bổn sự nào khác, hiện tại chỉ có thể lừa gạt tiểu hài tử thôi.."
Nàng nói xong, đột nhiên ý vị thâm trường nhìn về phía Phượng Sở Ca.
"Phượng tiểu thư, ngươi phải nắm thật chặt rồi.."
"Chuyện của ta không cần ngươi hao tâm tổn trí?" Phượng Sở Ca liếc mắt nhìn Thuỷ Ngọc Nhi, cười lạnh.
Thuỷ Ngọc Nhi tiếp tục mỉa mai: "Ta đây cũng phải vì lo lắng cho ngươi hay sao? Vạn nhất đứa bé này trưởng thành hiểu chuyện rồi, đến lúc đó biết được ngươi là phế vật, nói không chừng lại không cần ngươi thì làm sao bây giờ?"