Trời đã tối hẳn xuống, có thể giờ phút này phòng nghỉ ở hoàng cung đã thắp đèn, trước phòng là sân rộng bao la, trên vách tường là dạ minh châu, lục quang yếu ớt chiếu rọi trên mât đất tạo thành một bầu không khí uy nghiêm.
Viêm Dục nhìn Mã công công dẫn hắn tới phòng nghỉ, hắn cũng không phải là lần đầu tiên tiến cung, nhưng lần đầu tiên phát giác được một cỗ ám khí bao phủ hắn, giống như, chỉ cần sơ ý liền muốn nuốt hắn vào trong bụng.
"Bệ hạ, công tử Viêm gia đến rồi." Mã công công thay đổi không khoa trương như trước, cúi người thông báo.
Chỉ nghe âm thanh trầm ổn chứa mấy phần uy áp truyền ra:
"Tuyên."
Mã công công "Vâng" một tiếng, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, thủ thế "mời" Viêm Dục vào.
Viêm Dục vẫn lạnh nhạt như cũ, chân thẳng tắp vững vàng bước qua cửa, cửa sau lưng phát ra âm thanh "cọt kẹt" đóng lại, đập vào mắt là ánh sáng chói mắt cùng với khuôn mặt cương nghị của Triêu Anh Đế.
"Ngô hoàng vạn tuế vạn vạn tuế." Viêm Dục quỳ trên đất dập đầu với Triêu Anh Đế.
"Bình thân, ngẩng đầu." Âm thanh của Triêu Anh Đế trầm thấp chứa chút uy áp, nghe rất là bình thản, giống như không giận mà uy, khí thế như con báo đang nằm chờ con mồi.
Viêm Dục bình tĩnh ngẩn đầu, nhìn Triêu Anh Đế một cái, xong rũ mắt xuống, che kín cảm xúc bên trong:
"Tạ bệ hạ."
"Quả nhiên là tuấn tú lịch sự."
Âm thanh nghe không ra cảm xúc, nhưng Viêm Dục cảm giác được lãnh ý bên trong. Sau khi Triêu Anh Đế nói xong câu đó, liền trầm mặc, Viêm Dục cũng không nói gì, lẳng lặng đứng ở đó, chỉ là vừa mới giương mắt, hắn rõ ràng nhìn thấy trong mắt Triêu Anh Đế lóe lên một tia âm hàn rồi biến mất.
Giống như một loại hận ý.
"Biết vì sao trẫm triệu kiến ngươi không?" Âm thanh của Triêu Anh Đế đột nhiên vang lên, đổi giọng nói, giống như trưởng bối và vãn bối giao lưu, hiền lành ôn hòa.
"Thảo dân không biết." Viêm Dục không thích xã giao, hắn có chút đoán được ý đồ của Triêu Anh Đế, hắn là con trai của ngoại thần, là phú thương còn giàu hơn hoàng thất, người cao ngạo như hắn trước giờ chưa từng cho người khác chỗ tốt.
Đương nhiên, Mộc Phỉ là ngoại lệ.
"Ha ha, nữ nhi của trẫm, muốn ngươi làm phò mã, ý của ngươi thế nào?"
Viêm Dục nghe xong, liền ngẩng đầu nhìn Triêu Anh Đế, tuy trên mặt không có bất kỳ biến hóa gì nhưng trong lòng đã sóng to gió lớn.
Nữ nhi của Triêu Anh Đế, nếu hắn đoán không nhầm, hẳn là Bách Ký Diêu Ức, công chúa kiêu ngạo tùy hứng, ngang ngược. Hắn cũng gặp qua nàng mấy lần, lần thứ nhất là ở yến tiệc của Tứ hoàng tử, về sau, chỉ cần hắn xuất phủ là nàng ta lại quấn lấy hắn, làm người khác rất nhức đầu cùng chán ghét.
Giờ phút này ngay cả bộ dạng của Bách Lý Diêu Ức như nào hắn cũng không nhớ rõ.
"Thảo dân không dám trèo cao." Viêm Dục quỳ rạp xuống đất, bình tĩnh trình bày.
"Ngươi cự tuyệt? Nữ nhi của trẫm không xứng với ngươi?"
Rõ ràng là một câu hỏi, lại ẩn chứa sát khí bên trong, Viêm Dục biết, nếu như hắn trả lời không tốt, có thể an toàn trở ra hay không là một vấn đề.
Trong đầu hiện lên hình ảnh của Mộc Phỉ, Viêm Dục không chút nghĩ ngợi đáp:
"Là thảo dân không xứng vối công chúa, công chúa là kim chi ngọc diệp, sao có thể gả cho thảo dân? Hơn nữa, bệnh thích sạch sẽ của thảo dân hẳn là bệ hạ biết, thảo dân không gần nữ sắc."
"A, tốt cho một câu không gần nữ sắc, trẫm liền cho ngươi ân điển, người tới, hộ tống Viêm công tử ra biên quan!"
Viêm Dục kinh hãi, bất động thanh sắc tạ ơn, đi ra ngoài cùng với một đám thị vệ đeo kiếm.
Âm thanh của Triêu Anh Đế lạnh lùng truyền đến:
"Dốc toàn lực vì quốc gia đi, trẫm tin tưởng, bệnh của ngươi sẽ khỏi, khi đó, trẫm sẽ lệnh cho công chúa đón ngươi về triều!"
____
Mộc Phỉ ngủ không yên, trong lòng nghỉ tới chuyện ở Quỷ Ngải trại, lúc thì mơ đến Ngụy Ngải trại, lúc thì mơ thấy Viêm Dục, cái cuối cùng là cảnh Viêm Dục chắp tay sau lưng đứng rất xa nàng, quanh người hắn bị khí tức bao phủ, như có như không.
Sau khi tỉnh lại, đầu Mộc Phỉ có chút rối bời, cảnh trong mơ cũng quên đi đại khái, nhớ bản thân muốn đi hiệu cầm đồ liền nhanh chóng đứng dậy rửa mặt, lúc Liễu Nhiễm xoa mắt mông lung mơ ngủ nhìn nàng, thì nàng đã chuẩn bị xong tất cả.
Bên ngoài viện, một bóng dáng màu lam nhạt thanh tú đứng ở đó, nghe được tiếng bước chân ở sau liền quay đầu nhìn, nở nụ cười ôn hòa:
"Chào buổi sáng."
Mộc Phỉ nhìn thấy Tưởng Vũ, cũng cười rộ lên:
"Sớm, sao ngươi lại ở đây?"
"Hôm nay là ngày đầu tiên nàng đi làm, ta đưa nàng đi." Tưởng Vũ ôn hòa như cũ, nghe vào rất thoải mái.
"Cảm ơn Vũ ca ca, vậy thì đi thôi." Mộc Phỉ rất vui vẻ, loại cảm giác ấm áp này khiến cô rất thoải mái, tuy đầu có chút đau nhức, bất quá cũng có thể kiên trì.
Tưởng Vũ lấy ra một cái hộp hình vuông, mỉm cười đưa cho Mộc Phỉ.
Mộc Phỉ kinh ngạc tiếp nhận, mở ra thì thấy là tiểu banh bao nóng hổi, hai mắt lập tức lóe sáng, cầm lấy cắn một ngụm lớn, miệng đầy hương bánh bao, canh thịt nồng đậm trong miệng, khẩu vị tăng nhanh, một hơi ăn hết ba cái mới thôi.
Ngẩng đầu thấy Tưởng Vũ cười híp mắt, hiểu rõ ra, gương mặt ửng đỏ:
"Cảm ơn Vũ ca ca, ta thật đói bụng lắm."
Tưởng Vũ không nói gì, đưa ra một bình sứ nho nhỏ:
"Bôi lên huyệt thái dương xoa mấy lần, có thể làm dịu đau đầu."
Mộc Phỉ ngạc nhiên.
"Đêm qua ta nhìn thấy phòng của nàng sáng rất lâu, nghĩ là nhất định có chuyện gì xảy ra, đoán là nàng nhất định ngủ không ngon, quả nhiên, thấy hai cái quầng thâm trên mặt, đầu nhất định rất đau."
Tưởng Vũ giải thích, âm thanh chầm chậm so với gió lướt còn ôn nhu hơn, trực tiếp va vào lòng Mộc Phỉ.
Trong lòng nàng chua xót, nàng không phải đần độn, chỉ là, nàng luôn cảm thấy nàng và Tưởng Vũ thiếu chút gì đó.
Rốt cuộc là thiếu cái gì?
Một mực đến gặp Trương quản sự Mộc Phỉ đều không nghĩ ra, bất quá nàng cũng không thèm để ý, cười cười với Tưởng Vũ rồi ngồi vào vị trí của mình, bắt đầu giám thưởng.
Đây là an bài của Trương quản sự, cô ý khảo nghiệm lại năng lực của nàng.
Dưới ánh mắt kinh dị cộng thêm vui mừng của Trương quản sự, Mộc Phỉ chỉ dùng một canh giờ liền giám định hết tất cả báu vật trong nhà kho, tính chất, nơi sản xuất...đều tương đối chính xác, cuối cùng ánh mắt Trương quản sự phi thường kích động, liên tục nói:
"Đạt được trân bảo, đạt được trân bảo rồi."
Thế là, Mộc Phỉ được thăng cấp thành giám bảo sư cao cấp, nàng còn được đãi ngộ cao hơn cả Trương quản sự.
Ngày đầu làm việc rất thuận lợi, Mộc Phỉ cũng không làm gì khác ngoài thống kê toàn bộ lại số trân phẩm trong kho.
Trước đó vì Trương quản sự cũng không biết một số chủng loại khác, công việc này cứ thế không hoàn thiện, có Mộc Phỉ, hai người một người giải thích, một người cầm bút viết, đóng cửa sớm để làm xong việc này.
Nhìn sắc trời cũng dần dần tối, Mộc Phỉ kết hợp với Trương quản sự kết thúc xong công việc.
Nghĩ còn muốn tìm Viêm Dục hỏi chút chuyện, nàng liền hướng về vị trí Viêm phủ.
Ngước nhìn cửa cao hai mét đóng chặt, Mộc Phỉ không biết tại sao tim mình lại đập nhanh dị thường, có loại không khí kỳ quái từ trong viện tràn ra.
Mộc Phỉ chần chờ một lát, trực tiếp trèo tường vào, thuận lợi ngoài sức tưởng tượng, viện riêng yên tĩnh, ngẫu nhiên gặp được người hầu đi lại vội vàng, chào hỏi lẫn nhau cũng không làm.
Chẳng lẽ xảy ra chuyện?
Nàng tăng tốc chạy về viện của mình, chổ ở của nàng và Khôi Diệu cách nhau không xa, lúc đi ngang qua phòng Khôi Diệu phát giác bên trong yên tĩnh không tả nổi, nàng không chút nghĩ ngợi đẩy cửa đi vào.
Đệm chăn lộn xộn, trên mặt bàn lưu lại chén trà nửa đổ, trong phòng không có dấu vết đánh nhau.
Nhíu mày nhìn một vòng, Mộc Phỉ đi đến chổ ở của sư phụ Viêm Dục, không thu hoạch được gì.
Toàn bộ đều là người không, phòng trống.
Đứng trước phòng của Viêm Dục, Mộc Phỉ không biết có nên đi vào hay không, trực giác nói cho nàng biết trong phòng không có ai, không, hoặc nói là toàn bộ Viêm phủ đều không có bóng dáng của chủ sự.
"Tiểu chủ tử, ngươi trở về rồi." Sau lưng truyền đến âm thanh quen thuộc, mặt Ngao Dực trắng bệch đứng sau lưng Mộc Phỉ, trong mắt từ kinh hỉ biến thành kinh hãi.
"Viêm Dục đâu?"
"Chủ tử, chủ tử..." Ngao Dực chần chờ.
Hôm qua Phong Ảnh muốn đi tìm Mộc Phỉ, lúc Mã công công mời Viêm Dục tới hoàng cung, Ngao Dực đã đi trước một bước tìm Phong Ảnh, để hắn theo bảo vệ chủ tử, tiểu chủ tử bên này thì dao cho hắn.
Sau đó lão gia phái Thạch Triết tìm Ngao Dực, phân công cho hắn nhiệm vụ mới, để hắn thay thế Viêm gia hộ tống một số lương thực ra biên quan, Ngao Dực tuân mệnh, lúc cầm thủ dụ của Viêm Dục thì đụng phải Mộc Phỉ, lúc này mới nhớ ra chuyện chủ tử giao phó.
Do dự do dự, hắn không làm trái lời chủ tử, nhưng hắn đến biên quan chẳng khác nào không thể bảo hộ bên người chủ tử, cân nhắc lợi hại, hắn quyết định thẳng thắn nói ra.
Tiểu chủ tử nhất định sẽ vì anh nguy của chủ tử tìm cách.
"Đi đâu?" Mộc Phỉ đến bên cạnh Ngao Dực, hơi ngẩng đầu nhìn hắn.
"Chủ tử làm quan chỉ huy lương thực bị phái đi đến biên quan, tùy thờ bổ sung lương thực cho binh lính."
Mộc Phỉ nhíu mày:
" Chuyện xảy ra khi nào?" Cô mới rời khỏi một ngày, làm sao lại phát sinh chuyện lớn như vậy? Mà trước đó một chút phong phanh nàng cũng không nghe được.
Kết hợp với hôm qua nghe được lời nói của Yên Bản, Đại Tế Ti của Quỷ Ngải trại hẳn là trốn ở Du tộc, hắn nhiều lần thông tri với Hoàng đế, cũng liên lụy toàn bộ con dân của Quỷ Ngải trại vào tù.
Xem ra, Triêu Anh Đế rất tức giận.
Nhưng, vì sao hết lần này tới lần khác người đứng mũi chịu sào lại là Viêm Dục? Không lẽ còn có ẩn tình khác?
" Tối hôm qua, chủ tử bị mời vào cung, sau đó chưa về phủ trực tiếp bị người trong cung dẫn ra cửa thành tiến vào quân doanh."
"Ngươi đang định đi đâu?"
"Ta hộ tống lương thực đưa vào quân doanh, tiếp tế chủ tử." Ngao Dực hỏi gì đáp nấy, xong, liền cáo từ Mộc Phỉ:
"Tiểu chủ tử, bây giờ ta muốn lên đường."
Mộc Phỉ gật gật đầu, không có ngăn cản.
Nàng một đường trầm mặc đi đến Tứ Hợp Viện, trong lòng cảm xúc ngổn ngang, không nghĩ tới hôm qua hờn dỗi xuất phủ giải sầu, không ngờ không thể nhìn thấy Viêm Dục nữa, trong lòng như bị tảng đá đè ép, rất khó chịu.
Mặc dù nàng biết Viêm Dục cung cấp lương thực cho quân doanh, nhưng trong lòng cũng lo lắng, càng cảm thấy có chỗ nào là lạ, luôn cảm thấy hàng động này của Triêu Anh Đế còn có hàm nghĩa khác.
Rốt cuộc là không đúng chỗ nào?