Sủng thê có độc, công tử chớ tham hoan, chương thứ mười ba: một lòng, bùng phát đột ngột
Chỗ Ân Kiệt muốn dẫn nàng đi là hạ du (1) sông Liễu, nơi đó có cái cầu gỗ, đi lên phía trên vừa vặn có thể nhìn rõ đèn sông bay từ thường du tới, hơn nữa, chúng đều sẽ dừng ở phía cuối hạ du, các loại đèn sông khác nhau ở trong dòng nước màu xanh đen như biển sao đầy trời rung động lòng người...
(1) Miền đất ở hạ lưu của sông, trái với thượng du.
Ân Kiệt đứng gần về phía trước, quan tâm làm công tác dẫn đường, một bên đi còn cùng Đồng Tử Kỳ bắt chuyện.
"Tại hạ họ Ân, tên Ân Kiệt, không biết vị tiểu thư này họ gì?"
Khoé miệng Đồng Tử Kỳ từ đầu đến cuối đều mang theo nụ cười yếu ớt, mặc dù, nụ cười kia căn bản không chạm tới đáy mắt. "Tiểu nữ tử họ Đồng." Đồng Tử Kỳ một bên đáp, một bên oán thầm trong lòng. Giả vờ, cứ tiếp tục giả vờ đi, nếu không rõ nàng là ai, thì những cảnh diễn đặc sắc này từ đâu tới!
"Hoá ra là Đồng tiểu thư, Đồng tiểu thư là lần đầu tiên tới sông Liễu tham gia lễ Khất Xảo sao?" Ân Kiệt giống như chủ nhân nơi này chào hỏi khách khứa, kiên nhẫn hỏi tới.
"Công tử nói không sai, ta là lần đầu tiên tới, không nghĩ tới hôm nay sẽ nhiều người như thế." Đồng Tử Kỳ nhẫn nại, trong đầu không ngừng hồi tưởng đến những hình ảnh kiếp trước, lặp lại từng chữ một. Nếu dựa theo tính cách hiện tại của hắn thì sẽ tuyệt đối không nói như vậy.
Ân Kiệt đã sớm chuẩn bị thoả đáng, nụ cười khoé miệng càng thêm tiêu sái say lòng người. "Tiểu thư nhất định là không rõ tập tục ở nơi này, đến mỗi lễ Khất Xảo, nam nữ ở Trì Châu đều sẽ nhao nhao đi ra ngoài tìm người mình để ý, chỉ có trong ngày này, là không quan trọng dòng dõi, chuyện phòng the nam nữ, có thể tuỳ tâm cầu lương duyên với người mình thích."
"A. Thì ra là như thế, vậy thật đúng là náo nhiệt, may mà ta ra ngoài." Đồng Tử Kỳ muốn bắt chước thật giống tính tình ngây thơ trong sáng kiếp trước, đáng tiếc, chỉ ở mức tạm được, khi nói ra, chính nàng cũng cảm thấy cứng ngắc.
Dù sao cũng là người sống lại một lần, tâm trạng thật đúng là chênh lệch rất xa, nhất là, đối đầu với nàng cả ngày lẫn đêm, người mà mỗi thời mỗi khắc muốn giết thật nhanh! (?)
Ân Kiệt hoàn toàn không nghe ra được sự quái dị trong lời nói Đồng Tử Kỳ, vẫn như cũ dựa theo kịch bản kiếp trước mà diễn, lời nói như hỏi một cách tuỳ ý: "Không biết Đồng tiểu thư có hôn ước chưa? Nếu không có thì hôm nay tìm người mình ưa thích, đây chính là cơ hội khó có được."
"Ta ấy à... Ta muốn tìm, cũng phải tìm được nam tử chỉ một lòng vì ta, trong lòng hắn chỉ có một mình ta, bên cạnh cũng chỉ có thể có một mình ta. Với ta mà nói, hôn nhân là chuyện hai người, thêm một người, vậy liền mất đi hài hoà." Ngữ điệu Đồng Tử Kỳ êm ái, chậm rãi nói, nụ cười trên khoé miệng nhạt nhoà như mẫu đơn nở rộ.
Bởi vì, thời điểm Đồng Tử Kỳ nói lời này, là nghĩ tới Vệ Tử Du. Thay vì chỉ mong chờ như kiếp trước.
Khoé miệng Ân Kiệt giật giật rõ ràng, muốn cười nhưng lại cố hết sức nín nhịn, chậm một hồi lâu mới xác định mình sẽ không thất bại, mỉm cười nói: "Đồng tiểu thư quả nhiên là... Ách.. Có ý tưởng, có chủ kiến."
Đồng Tử Kỳ đỡ người. "Đa tạ Ân công tử khích lệ."
Nếu có thể, Đồng Tử Kỳ thật sự rất muốn vỗ tay cho Ân Kiệt, không hổ là Ân gia đại thiếu gia có thể co được dãn được, đến dạng này cũng nhịn được! Bất quá, suy nghĩ một chút cũng phải, nếu đến dạng hí kịch này hắn cũng đối phó không được, nàng ở kiếp trước như thế nào lại mắc lừa? Như thế nào lại vì hắn mà quyết định làm một thiếu phu nhân hiền lành tĩnh nhã (2)? Làm sao lại có thể nhịn đau mà bỏ ngựa, đánh mất tính tình bướng bỉnh, một lòng đứng đằng sau hắn, chỉ vì lời thề hứa hẹn hư vô mờ mịt kia mà huỷ đi cả đời của nàng!
(2) Tĩnh trong yên tĩnh; nhã trong thanh cao, không thô tục (nhã nhặn).
Ân Kiệt, một đời này ta nhất định sẽ cho ngươi biết thế nào gọi là hối hận không kịp!
Đồng Tử Kỳ nhất thời chìm vào trong suy nghĩ của mình, hoàn toàn quên mất mình đang đi bên bờ sông, nụ cười âm lãnh trên khoé miệng chợt hiện ra trong nháy mắt, chân nàng cũng đột nhiên đạp vào khoảng không, thân thể ngã xuống dòng nước, bất ngờ nằm ngoài ý nghĩ của tất cả mọi người.
"A..." Đồng Tử Kỳ kinh hoảng hét to một tiếng, vội vàng đưa tay về phía trước muốn nắm gì đó cuối cùng lại thất bại.