Sủng Thê Chi Đạo

Chương 92: Nữ đồng nghiệp Hà Lỵ



“Đã trễ thế này, có chuyện gì vậy?”

Nghe được giọng nói trầm ổn truyền đến từ di động đến, Bạch Lâm ở một chỗ khác run rẩy khóe miệng nhìn thời gian, mới hơn 8 giờ đã nói trễ, vậy không phải người trên toàn thế giới đều đang thức đêm hay sao?

Bạch Lâm oán thầm một câu, trả lời, “Anh Cẩn, em có một tin xấu muốn nói với anh, anh muốn nghe ngay bây giờ, hay là để ngày mai mới nghe?”

Người ở bên kia di động nhất thời trầm mặc xuống.

Bạch Lâm đột nhiên cảm nhận được một cỗ cảm giác áp bách, nhất thời biết mình đã phạm vào một chuyện ngu xuẩn, vội vàng vớt vát nói, “Cái này, tin xấu em muốn nói chính là có thể ông già nhà em đã biết được quan hệ giữa anh với Đường Hiểu rồi.”

Cốc Tu Cẩn rốt cục có phản ứng, “Làm sao biết được?”

“Em cũng không rõ lắm, bất quá hẳn là có người nói với ông già, một giờ trước, em đi kêu ông ấy xuống dưới ăn cơm, lại nghe ông ấy đang nói chuyện điện thoại với người khác ở thư phòng, em mơ hồ nghe thấy tên Đường Hiểu, bất quá em có nghi ngờ một người.”

“Ai?”

“Cố Kỳ, trước kia cô ta đã từng ám chỉ với em, cô ta là người có hiềm nghi lớn nhất.”

“Tút tút…”

“…” Đáp lại Bạch Lâm chính là một chuỗi âm thanh kết thúc cuộc gọi, cho dù cậu ta đã quen hành động thường xuyên ngắt điện thoại của anh họ, nhưng lần này tốt xấu gì cậu ta cũng có công mật báo, ít nhất phải nói với cậu ta một câu ‘Đã biết’ cũng được, cậu ta cũng chỉ có một chút yêu cầu nho nhỏ này thôi mà.



Sau khi Cốc Tu Cẩn cúp điện thoại liền đặt di động lên bàn làm việc, xoay người ra khỏi thư phòng, vừa đi vào phòng ngủ, Đường Hiểu trên người quấn một cái khăn lông, đúng lúc từ trong phòng tắm đi ra, lúc đi đứng hết sức cẩn thận.

Bất quá đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là nửa người lỏa lồ bị che kín bởi những dấu hôn vừa mới lưu lại không lâu, thêm việc bị ngâm nước ấm ngược lại hiện ra vài phần tiên diễm.

Nhìn thấy anh, Đường Hiểu nhất thời cứng đờ.

Trong mắt Cốc Tu Cẩn hiện lên ý cười, từ trong tủ quần áo lấy máy sấy ra, tiếp đó cắm nguồn điện rồi mới vẫy tay với Đường Hiểu, “Lại đây, anh giúp em sấy tóc.”

Đường Hiểu do dự một chút mới đi qua.

Cốc Tu Cẩn bảo cậu ngồi xuống, nhấn nút khởi động máy sấy, một cỗ nhiệt lưu vù vù thổi đến, năm phút đồng hồ sau, mái tóc ẩm ướt liền khô hơn phân nửa, “Được rồi.”

Đường Hiểu lập tức đứng dậy, kéo kéo áo ngủ định mặc vào.

Cốc Tu Cẩn đột nhiên đè tay cậu lại, ôm thắt lưng cậu kéo vào trong ngực, Đường Hiểu cứng người không dám lộn xộn, Cốc Tu Cẩn thấp giọng cười nhẹ nói, “Hôm nay nhiệt độ không khí gần 40 độ, áo ngủ không cần mặc đâu.”

Đường Hiểu trầm mặc một chút, “Có điều hòa, không sợ nóng.”

Cốc Tu Cẩn nói, “Anh sợ!”

Đường Hiểu: “…”

Ban đêm, Đường Hiểu vẫn không thể mặc áo ngủ được như ý nguyện, mang một thân đầy dấu vết ái muội bị Cốc Tu Cẩn kéo lên giường đi ngủ, giãy dụa không có kết quả, còn bị anh dùng một câu ‘Nếu không đồng ý sẽ làm một lần nữa’ dập tắt âm thanh kháng nghị.

Hôm sau, mặt trời lên khỏi đỉnh đầu.

Sau khi Đường Hiểu tỉnh lại đã hơn tám giờ, cậu nghiêng người, Cốc Tu Cẩn đã không còn ở bên cạnh, một lúc lâu cậu mới kịp hoàn hồn, vội vàng ngồi dậy.

Bởi vì tốc độ quá nhanh, chỗ ‘nào đó’ bị dùng sức đè lên truyền đến một tia đau đớn, cũng may tối hôm qua đã thoa thuốc, lại nghỉ ngơi mười mấy giờ, đã không có gì đáng ngại.

Đường Hiểu đi vào WC rửa mặt, đi ra thay một thân quần áo thoải mái sạch sẽ, nghĩ tới việc ngày hôm qua đã làm một ít vận động không phù hợp với trẻ em, cậu cũng không dám mặc quần bò.

Cốc cốc ——

Đường Hiểu mang dép lê vào, vừa đúng lúc nghe thấy tiếng gõ cửa, lập tức chạy ra mở cửa.

“Đường Hiểu, bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi.” Trương quản gia đứng ngoài cửa thấy cậu đã thức dậy, khuôn mặt lập tức tươi cười nói.

“Vâng.” Đường Hiểu lập tức trả lời, chợt nhớ tới một chuyện, lại hỏi, “Học trưởng ở đâu ạ?”

Trương quản gia nói, “Đại thiếu gia đã ra khỏi phòng tập thể thao, đang ở dưới lầu.”

Đường Hiểu xuống lầu, quả nhiên nhìn thấy Cốc Tu Cẩn đã ngồi ở bàn cơm, bất quá áo thể thao không tay mặc trên người vẫn chưa được thay ra, hai cánh tay trần trụi có thể thấy rõ cơ bắp rắn chắc của anh, không khoa trương nhưng kiện mỹ, mỗi lần nhìn thấy đều khiến cậu hâm mộ không thôi.

“Cảm thấy thế nào rồi?” Cốc Tu Cẩn hỏi.

Đường Hiểu biết anh đang hỏi gì, bật người liếc mắt nhìn những người khác một cái, thấy bọn họ không có phản ứng, mới ngồi vào vị trí bên cạnh anh, nhỏ giọng nói, “Không có việc gì.”

“Vậy thì tốt.” Cốc Tu Cẩn đẩy bữa sáng đến trước mặt cậu, “Hôm nay đầu bếp Lưu xin nghỉ phép, đây là bánh bao và sữa đậu nành Trương quản gia mua ở Vương Ký, ăn thử xem.”

Vừa nghe thấy Vương Ký, nhãn tình Đường Hiểu liền sáng lên, vươn tay muốn lấy một cái.

Nửa chừng đã bị Cốc Tu Cẩn chặn tay cậu lại, “Phải dùng đũa.”

Đường Hiểu ngượng ngùng nở nụ cười, Vương Ký là một tiệm ăn ở H thị, tiệm ăn này bán những loại đồ ăn vặt đặc sản như bánh bao đã có lịch sử hai mươi mấy năm, rất nổi tiếng cũng rất ngon, là một tiệm ăn luôn luôn đắc khách, điểm không tốt duy nhất chính là số lượng, chậm một phút đồng hồ sẽ bị cướp sạch.

Đường Hiểu chỉ được ăn thử một lần, bởi vì nơi làm việc trước kia của cậu cách tiệm ăn rất xa, hơn nữa khi đi làm lại rất gấp gáp, cho nên vẫn không có cơ hội ăn lần thứ hai. Không ngờ hôm nay trên bàn cơm lại xuất hiện bánh bao Vương Ký, cậu đã rất nhớ hương vị bánh bao Vương Ký rồi.

“Thơm quá, ăn rất ngon!” Cả khoang miệng Đường Hiểu đều là hương vị bánh bao, đầu lưỡi không hề biết nóng, ăn ngon đến mức bắt đầu nhiều lời, nói chuyện cũng không lưu loát.

Cốc Tu Cẩn liền dứt khoát đẩy hai cái bánh bao lại trước mặt cậu, cười nói, “Ăn chậm một chút, nếu thích, ngày mai lại nhờ Trương quản gia đi mua.”

Đường Hiểu vùi đầu ăn.

Tám giờ rưỡi, Đường Hiểu ăn đến mức no căng ngồi trên xe Cốc Tu Cẩn thẳng tiến đến công ty.

Gần chín giờ mới đến công ty, tuy rằng bây giờ là trợ lý của Cốc Tu Cẩn, nhưng Đường Hiểu vẫn không dám đi lên cùng với anh, nhất định phải tách riêng ra với anh, Cốc Tu Cẩn đành phải theo ý cậu.

Cốc Tu Cẩn đi rồi, Đường Hiểu mới đi đến thang máy dành cho nhân viên thông thường, mới vừa đóng cửa thang máy, một giọng nói dồn dập đột nhiên vang lên.

“Ai da, chờ tôi một chút.”

Đường Hiểu lập tức nhấn nút mở cửa, sau đó, một nữ đồng nghiệp thở hổn hển chạy tới, nhìn thấy cậu lập tức lộ ra một nụ cười sáng lạn, “Cám ơn cậu nha.”

Đường Hiểu đáp lại bằng một nụ cười lịch sự, “Không cần khách khí.”

Nữ đồng nghiệp nhấn số tầng tiếp theo, sau đó tùy tiện tự giới thiệu nói, “Tôi là Hà Lỵ ở phòng tài chính, xưng hô với cậu như thế nào?”

Đường Hiểu nói, “Tôi là… Ưm, Đường Hiểu bộ phận kỹ thuật.”

Hà Lỵ cười nói, “Tôi có thể trực tiếp gọi cậu là Đường Hiểu không?”

Đường Hiểu gật gật đầu.

Hà Lỵ nói tiếp, “Cậu có phải là Đường Hiểu thuộc bộ phận của Lai tổng không, bây giờ đang là trợ lý bên cạnh tổng tài, đúng không?”

Đường Hiểu kinh ngạc nhìn cô ta.

Hà Lỵ nhận ra sự nghi ngờ của cậu, liền cười nói, “Chẳng lẽ cậu vẫn chưa biết sao, hiện tại cậu đã rất nổi tiếng trong công ty, đầu tiên là ở nhà ăn cùng ăn cơm với tổng tài, sau đó còn may mắn được làm việc bên cạnh tổng tài, rất nhiều đồng nghiệp đều hâm mộ cậu, nói vận khí của cậu vô cùng tốt.”

Đường Hiểu cười khan một tiếng, cậu thật sự không ngờ cư nhiên có nhiều người đang bàn luận về cậu như vậy, lại càng không ngờ cậu sẽ nổi tiếng như vậy.

“Bất quá không phải tất cả mọi người đều nghĩ như vậy.” Hà Lỵ lắc lắc ngón tay, thấy Đường Hiểu nhìn qua mới nói tiếp, “Giống như tôi nè, tôi cảm thấy cậu còn cố gắng hơn so với rất nhiều người trong công ty, tổng tài đề bạt cậu cũng không có gì bất ngờ, cho nên cậu không cần để ý đến ánh mắt của người khác đâu.”

Đường Hiểu kinh ngạc nhìn cô ta, làm sao cô ta đoán được?

Đúng lúc này, thang máy ‘đinh’ một tiếng mở ra.

“A, tôi đến rồi.” Hà Lỵ vội vàng ra khỏi thang máy, phất tay với cậu, “Gặp lại sau!”

Đường Hiểu vẫn chưa kịp đáp lại một câu ‘Gặp lại sau’, cô ta liền bước đi, biết thang máy dừng lại ở tầng mười, cậu vẫn không hiểu được, con người bây giờ cư nhiên thân thiết như vậy sao? Có thể tán gẫu với người lần đầu tiên gặp mặt như bạn tốt đã quen biết từ rất lâu.

“Đường Hiểu!” Tống Nhất Quân đột nhiên nhảy ra ôm lấy vai cậu.

Đường Hiểu sợ tới mức tim đập lỡ một nhịp, nhìn thấy là cậu ta nhất thời tức giận nói, “Làm gì mà cậu đột nhiên chạy đến vậy, không biết sẽ dọa chết người sao?”

Tống Nhất Quân nhún nhún vai, “Rõ ràng là suy nghĩ chuyện gì đó đến mức nhập thần, nói cho cậu một chuyện quan trọng này, tôi nghe nói cậu sắp bị điều đến làm trợ lý bên cạnh tổng tài, chuyện này có phải là thật hay không?”

Đường Hiểu vô thức hỏi ngược lại, “Làm sao cậu biết?”

Tống Nhất Quân ôm trán, “Ai u mẹ của tôi a, thì ra những gì anh Kỳ nói là sự thật, tôi còn nghĩ rằng anh ta đang nói giỡn với tôi.”

Đường Hiểu sửng sốt, cư nhiên là Kỳ Văn nói, nhìn thế nào anh ta cũng không giống như người sẽ nói việc này với người khác, bất quá cư nhiên anh ta đã biết, xem ra ngày hôm qua Cốc Tu Cẩn đã nói cho anh ta biết rồi.

“Người anh em, sau này thăng chức rất nhanh, ngàn vạn lần không được quên thằng em này nha.” Tống Nhất Quân nắm chặt tay cậu, vẻ mặt đầy kích động nói.

Đường Hiểu hắc tuyến rút tay ra, đẩy người cậu ta đang chặn ở cửa ra, vừa đi vào vừa nói, “Đừng lộn xộn.”

Lúc này, Ngải Sâm ở đối diện đi tới, nhìn thấy cậu lập tức gọi cậu lại, “Ai da, Đường Hiểu, Lai tổng bảo tôi nhắn lại với cậu, sau khi đi làm đến tìm anh ta.”

Đường Hiểu vừa nghe thấy cái tên Rycen liền cảm thấy lạnh lẽo.

Nhưng cho dù có lạnh cũng phải đi, Đường Hiểu không thể làm gì khác là kiên trì đi đến trước cửa văn phòng Rycen, gõ gõ cửa, bên trong cánh cửa lập tức vang lên giọng nói của Rycen.

“Vào đi.”

Đường Hiểu mở cửa đi vào, tại cửa sổ sát đất nhìn thấy Rycen đưa lưng về phía cậu, sau khi xoay người lại, một ánh mắt sắc bén dừng lại trên người cậu.

“Lai tổng, anh tìm tôi có chuyện gì?”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv