Vân Quý phi vừa dứt lời, Chung Linh liền cảm thấy yên tâm đôi chút.
May là Vân Quý phi không cầu xin Hoàng thượng biếm nàng vào lãnh cung, hoặc trực tiếp lấy tính mạng của nàng.
Sầm Mặc nghe xong yêu cầu của nàng ấy, sắc mặt bỗng nhiên ngưng trệ. Hắn không ngờ nàng ấy không yêu cầu giữ lại vinh hoa phú quý cho Ngũ gia, hoặc yêu cầu một cái gì đó, thế nhưng yêu cầu cuối cùng này lại nhằm vào Chung Linh.
“Hoàng thượng......” Vân Quý phi nhìn khí sắc của Sầm Mặc, liền hiểu rõ tâm tư của hắn, không nhịn được đưa tay kéo ống tay áo hắn. “Người đã đáp ứng thần thiếp rồi!”
Nàng muốn hắn ở trước mặt mọi người chính miệng nói ra, nếu không sau khi nàng chết đi không được bao lâu, dựa vào sủng ái của Hoàng thượng dành cho Nhạc phi, chỉ sợ vị trí kia sẽ rơi vào tay Nhạc phi.
Không, nàng không muốn như vậy, nàng đến chết cũng chưa được ngồi lên vị trí đó, tuyệt đối không thể để cho nữ nhân này thuận lợi như vậy
“Hoàng thượng đã đáp ứng với ngươi, tuyệt đối sẽ không nuốt lời.” Chung Linh từng bước đi về phía trước, sắc mặt trấn định trả lời.
Sầm Mặc đã đáp ứng thì không thể nói mà không giữ lời được, cho dù không một ai dám chất vấn quyết định của hắn.
“Ta Chung Linh ở đây xin thề cuộc đời này tuyệt không mơ ước hậu vị.” Chung Linh giơ bàn tay lên, nhìn thẳng vào mắt của Vân Quý phi mà lập lời thề.
Vân Quý phi rốt cuộc cũng mỉm cười thỏa mãn, nhìn Sầm Mặc lần cuối, nắm chặt ống tay áo của hắn, sau đó ho khan kịch liệt, cuối cùng chậm rãi buông xuống, mất đi sinh khí.
Sau khi nhìn nàng ấy trút hơi thở cuối cùng, Sầm Mặc từ từ đứng lên, xoay người bước ra ngoài, khi đi ngang qua Chung Linh, nàng nhận thấy trong mắt hắn tồn tại một loại cảm xúc mờ mịt, nhưng cuối cùng lại trấn tỉnh khẽ gật đầu với nàng.
Về phần thích khách, hắn sẽ đích thân xử lý.
Chung Linh cuối cùng cũng không biết sự kiện thích khách đó giải quyết như thế nào. Ngày thứ hai sau khi trở lại hoàng cung, Hoàng thượng hạ chỉ ban bố thiên hạ.
Vân Quý phi được truy phong làm Cung Mẫn hoàng hậu, an táng trong Đế Lăng. Vì để tưởng nhớ người xưa, Hoàng đế quyết định cuộc đời này không lập hậu.
Quyết định này của Hoàng thượng lập tức khiến mọi người nghị luận ầm ĩ, nhưng lại không thể nói gì. Hoàng thượng không chịu lập hậu, là vì tình thâm ý trọng với Cung Mẫn hoàng hậu. Về tình về lý, những đại thần như bọn họ không thể buộc Hoàng thượng làm một người bạc tình bạc nghĩa. Nhưng hậu cung mà không có hoàng hậu đúng là chuyện cực kỳ không thỏa đáng.
Sầm Mặc đã nói cuộc đời này sẽ không lập hậu, nhưng người nào có phân vị cao nhất, sẽ thay mặt hoàng hậu chưởng quản hậu cung, chỉ là cả đời này cũng không có cách nào chạm đến ngôi vị hoàng hậu.
Nếu liên tưởng đến những lời Cung Mẫn hoàng hậu nói trước khi qua đời, mọi chuyện đều có thể giải thích hợp lý. Chỉ là tất cả đã trở thành định số, sẽ không bởi vì bọn họ biết tình hình mà có thể thay đổi.
Cung Mẫn hoàng hậu đột ngột tạ thế, khiến cho Ngũ Tương dường như già đi rất nhiều chỉ sau một đêm, những mưu đồ trước đây bỗng chốc hóa thành hư không, đây chính là đả kích rất lớn.
Trong thời gian ngắn bồi dưỡng được một người giống Vân Quý phi là chuyện không thể nào, huống chi trong cung bây giờ còn có Nhạc phi.
Hậu cung nhiều tần phi như vậy nhưng xem ra sau khi Vân Quý phi chết đi, Nhạc phi sẽ không còn đối thủ. Nhưng trước khi Vân Quý phi chết cũng muốn tính toán nàng, khiến cho nàng kiếp này đừng mơ tưởng đến hậu vị, điều đó không nghi ngờ là đã làm cho nhiều người hả hê.
Nhưng khi thánh chỉ của Hoàng thượng ban xuống, bọn họ liền cười không nổi. Mặc dù phân vị của Nhạc phi bây giờ không phải cao nhất, nhưng tất cả đều tin tưởng, rất nhanh thôi Nhạc phi thì sẽ là người nắm quyền cao nhất trong hậu cung.
“Nương nương?” Tưởng Nhi có chút bận tâm nhìn Chung Linh, sau khi nương nương nghe xong ý chỉ của Hoàng thượng thì một chút phản ứng cũng không có.
“Bổn cung không sao.” Chung Linh cảm thấy vô cùng kinh ngạc, nàng vốn đã nhận định kiếp này mình vô duyên với ngôi vị hoàng hậu, nàng không ngờ Hoàng thượng lại ra một quyết định như vậy. Rất nhiều người có thể nhận ra, cũng không thể phủ nhận một đạo thánh chỉ này là vì nàng mà lập.
Một khi thánh chỉ đã chiếu cáo thiên hạ thì không thể phản hồi. Nếu sau này muốn thay đổi chỉ e khó tránh khỏi chỉ trích.
Hồi tưởng lại ngày hôm đó, khi nàng đứng ra tuyên thệ kiếp này không mơ ước hậu vị, Sầm Mặc đã nhìn nàng với ánh mắt kinh ngạc, Chung Linh không nhịn được mỉm cười.
Ngày ấy nàng cũng chỉ vì không muốn nhìn thấy Sầm Mặc khó xử, nhưng trong lòng cũng có chút tức giận. Vân Quý phi đến cuối đời vẫn tâm tâm niệm niệm đến địa vị. Nếu nàng ấy đã không muốn cho nàng tiện nghi, nàng liền dứt khoát cự tuyệt đồng thời cũng không để cho Hoàng thượng vì khó xử mà do dự.
Đúng rồi, hậu vị có gì quan trọng chứ. Chỉ cần Sầm Mặc đứng về phía nàng là được. Cho nên khi nàng không thể làm hoàng hậu, hắn liền không cho ai làm, cắt đứt ý niệm muốn làm hoàng hậu của những người khác.
Vân Quý phi chết rồi, một cái chết bất ngờ như thế, khiến đoạn đường trước mắt của Chung Linh cũng trở nên bằng phẳng. Nghĩ đến nội dung trong thánh chỉ của Hoàng thượng, nàng khẽ mỉm cười. Người có phân vị cao nhất trong hậu cung sẽ thay mặt hoàng hậu chưởng quản hậu cung.
Phân vị của nàng không phải là cao nhất, ở trên nàng còn có Hiền phi và Thục phi.
Bởi vì Cung Mẫn hoàng hậu qua đời, không khí hậu cung bỗng chốc trở nên vô cùng trầm thấp. Mấy ngày trước Thục phi nương nương cũng chỉ mặc y phục có màu sắc tươi sáng, liền bị Hoàng thượng hung hăng khiển trách một phen. Trong thời gian ngắn, hậu cung người người đều cảm thấy lo lắng.
Nếu nói Cung Mẫn hoàng hậu không có chút địa vị nào ở trong lòng hoàng thượng là chuyện không thể, nếu không làm sao đối phương ngồi đến vị trí quý phi, cũng là hôn nhân chính trị như Hiền phi và Thục phi nhưng cấp bậc lại cao hơn.
Bản thân Chung Linh cũng biết, khoảnh khắc nàng ấy dùng tính mạng của mình để cứu Sầm Mặc đã lại ký ức không thể nào quên cho hắn. Nếu lúc đó nàng ấy chỉ cần có một khắc chần chừ, cũng sẽ không mất mạng.
Ở điểm này, Chung Linh có thể thông cảm tâm tư của Hoàng thượng. Mặc dù hiện tại trong lòng Sầm Mặc đang nhớ đến một nữ nhân khác, nhưng đó là ân nhân cứu mạng hắn, hơn nữa nàng ấy còn là một người đã chết. Nếu nàng ghen tỵ thì cũng có chút xấu hổ.
Không nhờ có nàng ấy, rất có thể người chết chính là Sầm Mặc. Mọi thứ sẽ thật sự khác biệt.
Một tháng sau, dường như tâm tình của Hoàng thượng đã khá hơn một chút. Người trong cung mới thở phào nhẹ nhõm.
Quyền chưởng quản hậu cung được Hoàng thượng giao cho Hiền phi, người hiện tại giữ phân vị cao nhất. Hiền phi là người có thâm niên sống trong cung lâu nhất, vì vậy cũng không có người nào dám nghị luận. Chỉ có một người trong tứ phi là Thục phi, hình như có chút oán hận.
Nhưng Hiền phi đối với bản thân lại không đủ tự tin, vì vậy đã thỉnh ý chỉ của Hoàng thượng cho phép nhờ tỷ muội hỗ trợ. Hoàng thượng cũng vui vẻ đáp ứng, vì vậy Hiền phi liền chọn Nhạc phi cùng nhau xử lý chuyện hậu cung.
Nhạc phi vừa là phi tử đang được Hoàng thượng sủng ái nhất, vừa có phân vị cao, chọn nàng giúp một tay cũng hợp tình hợp lý. Thục phi mặc dù phân vị cao hơn nhưng lại có mâu thuẫn với nàng từ lâu. Cho dù Hiền phi có hiền lành cũng không dám đến nhờ nàng ta hỗ trợ.
Hơn nữa đối phương và nàng có phân vị tương đồng, sau khi đã phân chia quyền hạn muốn thu hồi lại thì không còn đơn giản như vậy.
“Nương nương, mặc dù nói chỉ là hỗ trợ Hiền phi nương nương xử lý sự vụ trong hậu cung, nhưng ý nghĩa hoàn tác khác biệt.” Tần ma ma kính cẩn nói, tốc độ thăng cấp của Nhạc phi nương nương đúng thật là không tầm thường.
Cho dù nàng đã là Nhạc phi, nhưng phía trên còn có quý phi và nhị phi. Tuy rằng thoạt nhìn so với người bên dưới có vẻ tốt hơn, nhưng lại không có thực quyền. Trong cung tăng đa nhục thiểu, quyền lợi, ai cũng muốn.
“Bổn cung biết.” Làm hoàng hậu quan trọng không chỉ có danh hiệu tôn quý nhất, còn nắm trong tay quyền lực. Trừ việc quản lý chi tiêu mua sắm, còn có thể can thiệp sắp xếp người thị tẩm. Dĩ nhiên chỉ là can thiệp, cũng không thể quyết định.
Hơn nữa Phượng ấn của hoàng hậu còn có thể phế bỏ phi tần thứ nhị phẩm trở xuống. Có nghĩa là chỉ cần hoàng hậu nhìn ngươi không vừa mắt, chỉ cần tìm đại một lý do nào đó liền có thể phế bỏ ngươi, ngay cả Hoàng thượng cũng không tiện nói gì.
Nói cách khác, trong hậu cung này trừ mấy vị phi tần có uy tín, đại quyền sinh sát những người khác đều nằm trong tay hoàng hậu.
Chỉ là hiện tại không có hoàng hậu, quyền lực liền rơi vào tay của Hiền phi và Nhạc phi. Những phi tần phân vị hơi thấp không thể không cẩn thận hầu hạ, chỉ sợ bản thân bất cẩn khiến cho hai vị nương nương đồng loạt chú ý.
Chung Linh cũng hơi nghi ngờ tại sao Hiền phi lại muốn phân quyền cho mình, hơn nữa còn công khai quản lý thu chi với nàng, chỉ là hiền lành đến như thế này thì cũng thật là lợi hại.
Kỳ thật nàng cũng không biết, Hiền phi vốn là một người thông minh, lại thêm Hoàng thượng thoáng chỉ điểm, đã hiểu rõ dụng ý của hắn, dĩ nhiên là nguyện ý phối hợp rồi. Phân vị hiện tại của Nhạc phi còn chưa đủ để chưởng quản hậu cung, vì vậy nàng không thể làm gì khác hơn là đứng ra, làm một bia đỡ đạn.
“Nương nương nhất định phải dụng tâm học tập, ngày sau những chuyện này chỉ sợ đều do một mình nương nương làm thôi.” Tần ma ma xem ra đã nhìn thấu được, không khỏi âm thầm khen Hiền phi.
Chung Linh dường như có chút nghi hoặc nhìn bà, nàng cũng đã từng nghĩ tới, đạo thánh chỉ kia của Hoàng thượng cơ hồ cũng vì nàng mà ban xuống, như vậy chuyện nàng chưởng quản hậu cung cũng là chuyện sớm muộn. Nhưng đến tột cùng là khi nào nàng cũng không biết, nên chỉ có thể nhẫn nại chờ đợi. Sao khẩu khí của Tần ma ma giống như chuyện đó rất nhanh sẽ đến.
“Bởi vì bây giờ Hoàng thượng không có lý do tăng vị cho nương nương.” Nhìn thấu nghi ngờ của nàng, Tần ma ma kiên nhẫn giải thích, “Nhưng nương nương cũng đừng quên, người là nữ nhân của Hoàng thượng, tương lai chắc chắn sẽ mang long tự, sinh hạ hoàng tử, đó cũng đều là công lao.”
Chung Linh hơi ngẩn ra, nàng đúng thật là chưa từng nghĩ khi nào sẽ mang thai, vì vậy đã quên mất con đường thăng cấp nhanh nhất. Nàng không tự chủ cúi đầu nhìn xuống bụng mình, sao lại không có tiền đồ như vậy chứ.
Chuyện này cũng không phải gấp là có thể hoàn thành, chỉ là sự tình chưa thành nhưng Hoàng đế vẫn nói sẽ phong Chung Linh làm Nhạc phu nhân.
Mặc dù vẫn không cao hơn Hiền phi và Thục phi, nhưng cũng sít sao bọn họ rồi, chỉ đợi nàng mang thai sanh hài tử, phỏng chừng lại được tấn phong.
Người trong hậu cung nhìn ra manh mối cũng không ít, tỷ như Chu Uyển Nghi.
“Tiểu chủ, người khác đều muốn mang long tự, sao người vẫn còn uống cái này.” Nha hoàn Như Ý của Chu Uyển Nghi cũng nôn nóng thay chủ tử nhà nàng, tiểu chủ bây giờ còn được Hoàng thượng để mắt, mỗi tháng đều đến Giáng Tuyết hiên mấy ngày, thế nhưng không biết trong lòng Chu Uyển Nghi đang suy nghĩ gì, sau mỗi lần thị tẩm đều phục dụng canh tránh thai.
“Nếu không uống cái này, chỉ sợ sau khi mang thai chắc chắn sẽ rơi vào kết cục không tốt.” Nhẹ nhàng lau đi chút thuốc còn dính trên môi, Chu Uyển Nghi cười khổ, sao nàng lại muốn uống cái loại này kia chứ.
Chỉ là người ngoài cuộc tỉnh táo người trong cuộc u mê, nếu quan sát thật kỹ sẽ thấy hậu cung mang thai, hiện tại có ai có kết cục tốt đâu.
Hơn nữa ý tứ của Hoàng thượng rất rõ ràng là cực kỳ coi trọng Nhạc phi, nàng tuyệt đối không thể mang long tự trước Nhạc phi, nếu không đến lúc đó, chỉ sợ là không giữ được hài nhi trong bụng.
Một người thông minh phải biết mình muốn cái gì, còn phải biết mình có thể muốn cái gì.
Hiện tại nàng không muốn suy nghĩ thêm cái gì nữa, chỉ muốn có một đứa con của riêng mình, rồi yên ổn trải qua nửa đời còn lại trong hậu cung này mà thôi.
Không lâu sau đó, Sầm Mặc hợp thức hóa danh nghĩa hiệp trợ Hiền phi quản lý hậu cung của Chung Linh, phong làm Nhạc phu nhân tòng nhất phẩm.
Hiền phi và Thục phi đang là chính nhất phẩm, vậy mà hôm nay địa vị của Nhạc phu nhân hiển nhiên đã gần sát hai người.
Hiền phi đã sớm nhìn thấu hết tất cả, nhưng Thục phi mặc dù thấy rõ nhưng lại không muốn tiếp nhận sự thật. Lấy thân phận cùng địa vị của nàng, có điểm nào thua kém Nhạc phu nhân? Lúc trước Vân Quý phi đè trên đầu nàng, là bởi vì phụ thân của nàng ta là Tể Tướng, nói thế nào cũng hợp tình hợp lý.
Gia thế của Hiền phi cũng tương đương với nàng, cả hai đều nằm trong tứ phi, nàng ta lại được Hoàng thượng yêu thích, nhưng là bài danh ở trước mặt mình, nàng cũng có thể chịu được. Nhưng bỗng nhiên xuất hiện một Chung Linh, Chung gia cũng không phải là gia đình quan lớn gì, hơn nữa mâu thuẫn trong nhà nàng ta mọi người đều biết, hoàng thượng cuối cùng là coi trọng nàng ta ở điểm nào!
Nếu bàn về tư sắc, nàng tự tin không thua gì Nhạc phu nhân, luận về tính tình, mặc dù từ nhỏ luôn được nuông chiều nhưng vì Hoàng thượng nàng lúc nào cũng nhu thuận phục tùng, chỉ sợ cho làm cho đối phương không thích. Nhưng hết lần này đến lần khác, lợi ích gì cũng bị Nhạc phu nhân lấy hết.
Ngày sau nàng ta trở thành quý phi, không phải bản thân càng không làm gì được nàng ta sao? Thục phi siết chặt khăn trong tay.