“Nương nương, nghe nói sứ thần hai nước Chu Tước và Huyền Vũ sắp đến kinh đô rồi phải không?” Vân Nhi vừa cùng Chung Linh chọn chỉ thêu vừa tán gẫu.
“Chắc khoảng nửa tháng, ngươi có vẻ còn nôn nóng hơn Hoàng thượng nữa.” Chung Linh cười nói.
“Nô tỳ chỉ là chưa từng gặp qua người của những quốc gia khác, nghe mấy người trong cung nói vẻ ngoài của bọn họ không giống chúng ta.” Trước kia Vân Nhi bởi vì tuổi còn nhỏ chức vị lại thấp, nên trước giờ không có cơ hội nhìn thấy sứ thần của những quốc gia khác phái tới. Hiện tại nàng đi theo bên cạnh nương nương làm nhất đẳng cung nữ, dĩ nhiên sẽ có cơ hội nhìn thấy.
Nghe Vân nhi nói như vậy, trong đầu Chung Linh chợt hiện hình ảnh một người đã từng gặp ở phủ đệ của Bùi tướng quân, với đôi mắt xanh biếc thật giống như cặp mắt của dã lang.
Sau đó Hoàng thượng có nói đối phương có thể là người Chu Tước quốc, nghĩ đến Chu Tước quốc nàng liền liên tưởng đến người tây phương ở đời sau. Mặc dù thời điểm còn ở Chung phủ cũng có người ở trong kinh đô nhìn thấy người ngoại quốc, nhưng miêu tả có chút yêu ma hóa rồi nên không thể tin.
Nàng chung quy là không biết gì về chính sự, cũng không hiểu rõ hội nghị lần này rốt cuộc cử hành vì cái gì, hay chỉ là một loại quy củ theo thông lệ? Nàng hoàn toàn không biết những việc này là chuyện Sầm Mặc cần phải xử lý.
Gần đây Sầm Mặc cũng vì sứ đoàn hai nước sắp đến mà công việc so với trước kia còn bận rộn hơn, thường xuyên triệu kiến Trác Ngôn Nghi và Bùi Chiêu. Trong hoàng cung những việc liên quan đến sự vụ theo mệnh lệnh của hắn đều tiến hành không chút trở ngại, phi tử hậu cung cũng như trước không xảy ra vấn đề gì.
“Nghe nói vì chuyện này mà nhóm vũ cơ ở Trà Viên đã cố ý sắp xếp vũ điệu mới, muốn cho hai nước kia mở rộng tầm mắt đấy.” Trà viên thiết lập một bộ môn ở trong hoàng cung mà khi có hoạt động dùng đến vũ cơ, nhạc sư đều từ nơi này đi ra.
Chung Linh nhớ lại thời điểm mình chưa dọn đến Vân Tường cung đã ở cách Trà Viên rất gần, lúc rảnh rỗi còn có thể nghe thấy tiếng đàn sáo từ bên trong truyền tới.
“Bổn cung cũng muốn đi xem một chút đó là dạng vũ điệu gì lại có thể khiến cho người khác mở rộng tầm mắt.” Chung Linh buông đống chỉ thêu bừa bộn trên tay xuống, cảm thấy hứng thú đối với Trà Viên.
Vân Nhi, Tưởng Nhi nghe vậy sắc mặt vui mừng, họ cũng muốn đi xem một chút nhưng Trà Viên không phải là nơi họ có thể đến quan sát, nhưng nếu đi theo nương nương thì khác nha.
Rất lâu không có ra ngoài hoạt động, Chung Linh cảm thấy đi bộ từ Vân Tường cung đến Trà Viên để thư giãn gân cốt cũng tốt.
Người phụ trách Trà Viên nghe nói Nhạc phi nương nương muốn đến xem nhóm vũ cơ luyện tập, lập tức mang người ra đón.
“Tham kiến Nhạc phi nương nương.” Đặng ma ma mang người của Trà Viên đến cửa khom lưng cung kính hành lễ.
“Không cần đa lễ, Bổn cung chỉ tới xem một chút, ngươi cứ cho các nàng luyện vũ như ngày thường đi.” Chung Linh cười khổ nói không nên lời nhìn một đám người quỳ rạp từ cửa vào bên trong, tất cả đi ra đây hết thì nàng có thể nhìn cái gì nữa chứ.
“Nương nương tới thật đúng lúc, Lý sư phụ đang tập cho những cô nương này thật tốt để có thể dâng vũ trong bữa tiệc nửa tháng sau, sẽ không để cho nương nương thất vọng.” Trong lời nói của Đặng ma ma rất có lòng tin.
Chung Linh mỉm cười, những vũ điệu này nếu muốn mê hoặc nàng thì vẫn là rất khó.
Lý sư phụ đứng một bên nhìn thấy vẻ mặt của nàng nhất thời cảm thấy không phục, lập tức mời Chung Linh vào trong viện để nhóm vũ cơ biểu diễn cho nàng xem.
Vũ y đã sớm được cắt may rất tốt, hiện tại cũng đang được mặc trên người của nhóm vũ cơ. Màu sắc chủ đạo là màu hồng phấn đậm, nội sam xanh nhạt bên trong, khi xoay tròn sẽ tạo cảm giác như hoa đào nở rộ, màu hồng cánh hoa bên trên lộ ra sắc màu xanh nhạt.
Nhóm vũ cơ nhìn thấy Nhạc phi tự mình đến xem, dĩ nhiên dốc hết sức biểu diễn cố gắng đạt tới trình độ tốt nhất. Vũ khúc này chắc hẳn là thuần thục hơn rất nhiều so với lúc các nàng luyện tập.
Vẫn nhìn thần sắc của Chung Linh, nhưng Lý Ngọc Nhi cũng mơ hồ nhìn không ra một chút ý tưởng. Từ đầu tới cuối vẻ mặt của nàng vẫn không thay đổi, tuy rằng trong mắt có chút thưởng thức nhưng không có kinh ngạc. Mà trạng thái hưng phấn của hai tiểu nha đầu sau lưng nàng thay đổi theo từng vũ đạo mới là thứ nàng muốn.
“Nương nương có chỗ nào không hài lòng?” Lý Ngọc Nhi cũng coi như là chuyên tâm với vũ nghệ đã hơn mười năm, đối với sự chuyện nghiệp của bản thân mình có tự tôn rất cao, nhưng nếu người khác thật tâm góp ý thì nàng vẫn có thể khiêm tốn tiếp nhận.
“Làm sao có thể không hài lòng, các vị vũ cơ múa rất xuất sắc, phối hợp cũng cực tốt.” Chung Linh cười cười.
“Nhưng rõ ràng không đạt tới yêu cầu trong lòng nương nương?” Lí Ngọc Nhi nói tiếp.
Vũ điệu tuy tốt nhưng chỉ tương đối thích hợp với những yến tiệc bình thường. Nếu muốn tạo tiếng vang thì phải thêm một chút lửa. Bởi vì người tham gia đều là nữ tử, cho nên trong lúc giơ tay nhấc chân đẹp thì đẹp thật, nhưng lại quá mức dịu dàng.
“Đến lúc đó các ngươi muốn cho sứ thần các nước thưởng thức tài múa thì vũ điệu nhu nhược hiện tại là quá mức tầm thường.” Chung Linh lúc này đúng là có chút ý tưởng, nhưng áp dụng hay không đều phải dựa vào vị Lý sư phụ trước mặt này.
“Nương nương xin chỉ giáo.”
“Nếu là vũ điệu vừa rồi thì phải thay đổi một chút, đổi dải băng đeo tay thành lợi kiếm thì như thế nào?” Chung Linh hồi tưởng lại trước kia, không phải còn có một Công Tôn đại nương kiếm vũ thiên hạ đệ nhất có thể mê hoặc ánh nhìn của người khác sao.
“Kiếm vũ?” Lí Ngọc Nhi sửng sốt, “Nhưng múa đao kiếm ở trước mặt sứ thần không khỏi có chút bất tôn rồi.” Bởi vì trước giờ không có tiền lệ như vậy, cho nên lúc sắp xếp vũ điệu, Lí Ngọc Nhi liền loại bỏ kiếm vũ ra đầu tiên
“Có cái gì bất tôn?” Sầm Mặc lên ngôi đã được bốn năm, đây chính là lúc để cho người khác thấy thực lực của Tử Thần quốc. “Bổn cung đã nói như vậy thì không có vấn đề, quan trọng bây giờ chính là thời gian, liệu Lý sư phụ có năng lực chỉ trong vòng mười ngày có thể cải biên vũ đạo đồng thời khiến vũ cơ thuần thục?”
Lí Ngọc Nhi biết đây là khích tướng, nhưng vẫn kiêu ngạo đồng ý.
“Nương nương, vũ điệu vừa rồi đã hết sức xuất sắc, sao phải đổi thành kiếm vũ, đến lúc đó triều thần không có việc gì làm lại muốn nghị luận ngài thôi.” Tưởng Nhi có chút lo lắng hỏi.
“Chỉ cần Bổn cung làm tốt, bọn họ sẽ không có gì để nói.” Vốn chỉ là một ý niệm nhưng bây giờ nàng lại thấy thật là hứng thú.
Nàng hiểu suy nghĩ của Sầm Mặc, hắn không muốn lại bị trói buộc, uy hiếp. Trước đây ẩn nhẫn cũng vì muốn có thời gian và không gian để phát triển. Hiện tại thời cơ đã chín mùi, nên cũng không cần tiếp tục im hơi lặng tiếng. Nàng có dự cảm Sầm Mặc nhất định sẽ rất hài lòng cách làm của nàng.
Quả nhiên Sầm Mặc khi nghe Lâm Anh báo lên rằng Chung Linh đã cho Trà viên cải biên lại điệu vũ, lập tức gật đầu đồng ý.
--- ------o---- -----o---- -----
“Gần đây Trẫm vì sự vụ mà lạnh nhạt với nàng, thế nhưng nàng lại có cách khiến mình bận rộn nhỉ.” Đêm đến, Sầm Mặc ngủ lại Vân Tường cung.
“Có phải thần thiếp đã xen vào việc của người khác không?” Nằm trong lòng Sầm Mặc, Chung Linh nhu thuận như một con mèo nhỏ.
“Chỉ cần nàng thích.” Sầm Mặc lơ đễnh, chỉ là một điệu vũ thôi mà, đẹp mắt là được. Hắn đang để ý lại là một chuyện khác. “Có còn nhớ nàng đã nói sẽ sinh rất nhiều hài tử cho Trẫm hay không?”
Cặp mắt Chung Linh hơi mở, vẻ mặt càng trở nên dịu dàng.
Cười ha ha, Sầm Mặc phất tay buông màn xuống, che lại một mảnh xuân sắc vô biên.
Mười ngày sau, Chung Linh không có việc gì làm liền đến Trà Viên xem xét. Lý Ngọc Nhi không hổ danh là người lâu năm thấm nhuần vũ đạo, rất nhanh đã dung hợp được vũ điệu cùng kiếm vũ, việc còn lại chỉ là chờ vũ cơ phối hợp.
Mà Vân Quý phi cũng đang bận rộn chăm chú nhìn tư chế phường và ngự thiện phòng làm việc, đến lúc đó y phục mà tần phi phải mặc, vật phẩm bài trí cần dùng đến và thức ăn cho ngày hôm đó không được phép xảy ra bất cứ sai lầm nào.
Sau khi Đại hoàng tử bị chẩn đoán chính xác, Chung Linh liền buông lỏng quản thúc đối với Đại hoàng tử, thường xuyên để Uyển Tiệp dư mang theo bên mình. Chỉ là Uyển Tiệp dư cũng bởi vì bị đả kích nặng nề mà tổn hại tinh thần, mỗi ngày không biết dùng tâm tình gì đối xử với đứa bé. Chỉ là những điều này Chung Linh không nghĩ sẽ chú ý.
--- ------o---- -----o---- -----
Sứ thần rất nhanh đã đến kinh đô, sau khi yết kiến Hoàng thượng đã đi ngay đến biệt quán nghỉ ngơi, chờ đợi yến hội buổi tối.
Lần này Hoàng thượng chỉ dẫn theo hai vị tần phi chính là Vân Quý phi và Chung Linh. Trang phục hai người lộng lẫy, ngồi ngay ngắn ở vị trí của mình.
Dự liệu của Chung Linh quả nhiên không sai, sứ thần Chu Tước quốc có mái tóc màu vàng óng, mắt xanh biếc, mà gương mặt, hình dáng của người hầu bên cạnh cũng rất rõ ràng, làn da trắng, màu tóc sáng. Với người phương Tây đời sau thân thể đặc biệt to lớn giống nhau.
Người Huyền Vũ quốc thì da ngâm đen, thân hình cao lớn, tóc cũng màu đen giống Tử Thần quốc, chỉ là quần áo bọn họn đang mặc lại có chút bất đồng. Trên người sứ thần mang đầy trang sức tinh xảo được kết từ những viên bảo thạch, ngay cả trên lỗ tai cũng đeo một viên màu đỏ xinh xắn.
Theo đánh giá của Chung Linh, hai vị sứ thần đều là nam tử tướng mạo cực kỳ xuất chúng, trong lòng không khỏi oán thầm, chẳng lẽ khi đi sứ còn phải xem tướng mạo?
Sầm Mặc cùng đôi bên nói chuyện với nhau vài câu, uống thêm vài ly rượu thì vũ cơ đã được gọi đến.
Vân Quý phi nhìn quần áo trên người vũ cơ không khác gì so với lúc trước thì cảm thấy có chút kỳ quái. Nàng cho rằng nếu Nhạc phi đã khiến cho các nàng thay đổi vũ đạo, sao không để các nàng đổi vũ y. Vũ đạo khác phải phối hợp với vũ y khác mới đạt được hiệu quả tốt nhất.
Các vị vũ cơ đạp vũ bộ nhẹ nhàng đi vào trong đại điện, cúi người hành lễ với người ngồi trên chính tọa và sứ thần ngồi hai bên, sau đó liền đứng ngay ngắn vào vị trí của mình.
Sứ thần hai nước cũng thật nể tình lộ ra thần sắc hứng thú nhìn nhóm vũ cơ.
Nhóm vũ cơ theo nhạc khúc của nhạc sư mà bắt đầu chuyển động, so với lúc trước cũng không sai biệt lắm, bởi vì bỏ đi dải lụa nên động tác giơ tay nhìn có lực hơn.
Những nữ tử dung mạo không tầm thường này từ nhỏ đã được luyện vũ, tất nhiên tài múa cũng xuất chúng nên hấp dẫn ánh mắt của mọi người. Chỉ là những vũ điệu mặc dù nhìn rất tốt, nhưng dưới mắt nam nhân lại không thú vị lắm, đang chuẩn bị thu hồi ánh mắt, bên tai nghe được tiếng nhạc đột nhiên thay đổi, tiết tấu trầm thấp của trống vang lên.
Mà động tác của nhóm vũ cơ đột nhiên nảy sinh biến hóa, từ bên hông rút ra đoản kiếm mà Vân Quý phi vẫn cho là vật phẩm trang trí.
Theo tiết tấu của âm nhạc, các vị vũ cơ đồng loạt rút đoản kiếm ra tạo thành âm thanh trong trẻo khiến tinh thần mọi người không khỏi chấn động, ánh mắt cũng tự nhiên dõi theo mỗi bước chân của vũ cơ.
Từ một vị vũ cơ dẫn đầu, những người khác vây xung quanh nàng rồi lại tản ra, những động tác đại khai đại hợp đầy mỹ cảm.
Sầm Mặc nhìn biểu tình của mọi người, khóe miệng hơi mỉm cười.
Trong lòng Chung Linh cũng rất tự đắc, hài lòng nhìn biểu hiện của mọi người bên dưới. Những vũ cơ này có thể trong thời gian ngắn như vậy mà thuần thục những vũ bộ này, còn biểu diễn hết sức xuất sắc, thật là làm cho nàng bội phục không thôi. Hơn nữa để tạo hiệu quả tốt hơn các nàng đã sử dụng đoản kiếm thật mà không phải kiếm trang trí thường ngày luyện vũ.
Mấy vị sứ thần cũng không biết là bị vũ cơ hấp dẫn ánh mắt hay bởi vì những nguyên nhân khác, nhưng sau khi vũ cơ hành lễ lui ra, trong ánh mắt của bọn hắn vẫn còn vẻ thưởng thức chưa có mất đi.
Trong lòng Vân Quý phi âm thầm chán nản, lại để cho Chung Linh ở trước mặt Hoàng thượng thể hiện lần nữa.
Nếu sứ thần bày tỏ bất mãn, việc Chung Linh tự tiện cho vũ cơ sử dụng kiếm biểu diễn tự nhiên sẽ bị người khác công kích. Chỉ là nhìn phản ứng của những người đó cũng không có vẻ gì bất mãn.
Đúng lúc này, sứ thần Chu Tước quốc chợt cười phá lên: “Vũ cơ của Tử Thần quốc quả nhiên xuất sắc.”
Sầm Mặc nghe vậy cũng khẽ gật đầu xem như bày tỏ cảm tạ.
“Nhưng đó cũng chỉ là những vũ điệu do nữ nhân biểu diễn.” Đối phương tiếp tục nói.
Sầm Mặc không đổi sắc chỉ nhìn hắn.
“Là nam nhân, phải dùng phương thức của nam nhân để chứng minh.”
Chung Linh nhíu mày nhìn khuôn mặt hả hê của sứ thần Chu Tước quốc sứ. Cảm thấy nam nhân anh tuấn này chợt trở nên đáng ghét. Vẻ mặt xảo trá khiến nàng không nhịn được muốn nói cái gì đó để hạ uy phong của hắn, nhưng nàng biết nơi này không có chỗ cho nàng nói chuyện, chỉ có thể hít một hơi thật sâu nhịn xuống.
Nhìn về phía Sầm Mặc, phát hiện hắn vẫn một bộ dạng ung dung hoàn toàn không vì lời nói của sứ thần Chu Tước quốc mà dao động.