Sau khi giải quyết nội vụ, một mình Tư Tuyết im lặng suy nghĩ về cuộc đời của mình, suy nghĩ hồi lâu.
“Rốt cuộc có nên chạy không nhỉ?” Tư Tuyết sờ cằm của mình, nhíu mày tự hỏi.
Sau đó, dưới bầu trời đêm, Tư Tuyết cứ đi qua đi lại mãi.
“Đúng là phải đi, bây giờ không chạy thì không có cơ hội nữa rồi!” Tư Tuyết vỗ bàn tay mình, kiên định nói.
Nhưng nàng lại sợ hãi, dùng sức lắc đầu.
“Không được không được, Quyền Mạch Ngự tin tưởng ta nên mới để ta đi một mình, Tư Tuyết ta muốn đi cũng phải quang minh chính đại, nếu chạy thì tính là gì chứ?” Tư Tuyết lắc đầu thở dài.
Sau đó Tư Tuyết ngước mắt nhìn mặt trăng trên bầu trời, suy tư hồi lâu.
“Mặc kệ, chạy thôi vậy, cùng lắm bị bắt thì bảo là ngắm trăng rồi lạc đường.” Tư Tuyết nhìn mặt trăng tự nhủ.
Sau khi quyết định như vậy, Tư Tuyết cắn răng, tay trái ấn vào bờ vai phải của mình.
Bắt đầu từ huyệt đạo trên đầu, ấn xuống, giải phóng nội lực bị phong ấn.
“A…” Tư Tuyết cắn chặt răng, đau đến mức nhíu chặt mày.
“Thật sự đau đớn như vậy…” Tư Tuyết kìm nén bực bội giải phóng huyệt đạo, phàn nàn.
Sau đó cử động tay phải của mình, Tư Tuyết bắt đầu chạy trốn.
Sau khi chạy một đoạn đường lớn, Tư Tuyết quay đầu nhìn thoáng qua, không nhịn được bật cười, lần này không bắt được nàng nữa đâu.
Một giây sau Tư Tuyết đụng mạnh vào một người.
“A!” Tư Tuyết lập tức hét lên, che lấy đầu mình, ngước mắt nhìn.
Chỉ thấy Quyền Mạch Ngự đang đứng trước mặt mình, đôi mắt hắn lạnh như đóng băng, Tư Tuyết lập tức bị dọa đến mức không thốt ra lời.
Hắn hắn hắn… không phải vừa rồi vẫn đang ở trong tẩm điện sao? Sao chớp mắt đã đến nơi này chứ?
“Tư Tuyết, ngươi thật sự khiến trẫm thất vọng.” Quyền Mạch Ngự nhìn Tư Tuyết, cười lạnh lùng.
Tư Tuyết không nghĩ gì cả, ôm lấy Quyền Mạch Ngự.
“Chủ tử ta sai rồi!” Giọng nói của Tư Tuyết rất to, thái độ nhận sai rất tốt.
Thẳng thắn sẽ được khoan hồng, kháng ngự sẽ bị nghiêm trị, thái độ nhận sai của nàng tốt như vậy, hẳn là Quyền Mạch Ngự sẽ không so đo đúng không?
Quyền Mạch Ngự nhìn Tư Tuyết, mím chặt môi mỏng, đôi mắt đen tràn đầy lửa giận.
“Vẫn muốn đi như vậy sao?” Quyền Mạch Ngự trầm giọng hỏi, trong giọng nói rõ ràng chứa sự giận dữ.
“Ừ, muốn đi.” Tư Tuyết làm gì cũng thẳng thắn, trực tiếp nói thật lòng.
Vốn dĩ nàng đã muốn đi rồi, nàng không phải là người ở đây, không đi còn ở đây làm gì?
Ở Cô Vực mãi cũng không phải là biện pháp, nàng cũng nên tìm cách để rời khỏi đây, trở lại hiện đại.
Những kẻ đã hại nàng, nàng cũng phải tự tay giải quyết.
“Được, vậy ngươi phải hoàn thành một yêu cầu của trẫm, trẫm sẽ không ngăn cản ngươi.” Quyền Mạch Ngự im lặng hồi lâu rồi nói với Tư Tuyết.
Nghe Quyền Mạch Ngự nói vậy, Tư Tuyết hơi sửng sốt, sau đó sáng mắt lên.
“Rốt cuộc chủ tử cũng nghĩ thông rồi, yêu cầu gì vậy, ngài nói đi.” Tư Tuyết nhìn Quyền Mạch Ngự, vỗ ngực nói.
Nói rồi Tư Tuyết cứ nhìn Quyền Mạch Ngự như vậy.
Thật ra nàng không bắt buộc phải đi, nếu như Quyền Mạch Ngự có thể cho nàng một lý do để ở lại, nàng sẽ không đi.
Nhìn Tư Tuyết phấn khởi như vậy, đôi mắt của Quyền Mạch Ngự lại càng lạnh hơn.
“Ngươi đến phiên chợ của bách tính bán cải trắng, chỉ cần có thể bán được một trăm bắp thì trẫm sẽ không cản ngươi nữa.” Quyền Mạch Ngự lạnh nhạt nói.