Ban đêm, bên ngoài tiếng gió vang xào xạt, bên trong một mảnh yên tĩnh. Cố Vân Yên một thân tẩm y màu trắng ngà, ngồi trên tháp, trong đầu nhớ tới cảnh tượng ban ngày.
Ấn lẽ thường, mùa hè mới là mùa rắn hoạt động thường xuyên, nay là tháng mười, rắn đã tiến vào ngủ đông, mùa này vốn là cực nhỏ sẽ có rắn xuất động, huống chi là thỉnh thoảng sẽ có cung nhân phun dược vật xua đuổi côn trùng Ngự Hoa viên? Ngay còn là vừa lúc chúng phi tần tổ chức hội ngắm hoa hôm nay? Nếu nói này đó đều là trùng hợp, Cố Vân Yên là người đầu tiên không tin, trong hậu cung này nhìn như ngẫu nhiên trùng hợp nhưng sau lưng đều cất dấu âm mưu không thể cho ai biết, đây là kết luận Cố Vân Yên dùng hai đời đúc kết ra.
Nếu không phải trùng hợp vậy liền là người khác thiết kế âm mưu, đem hai con rắn độc đặt trong vườn hoa Ngự Hoa viên, khiến cho hội ngắm hoa hỗn loạn, hiện trường không khống chế được. Cung nhân không rảnh chú ý Đỗ tần có thai, tiểu cung nữ tìm kiếm cơ hội thừa dịp loạn xuống tay, nếu không phải mình lưu ý Đỗ tần, nghĩ đến tiểu cung nữ ắt hẳn đã đắc thủ. Sau mọi người chỉ nghĩ đến Đỗ tần là bị phi tần hoặc cung nhân cuống quít bôn tẩu vô ý ngộ thương, về phần cụ thể là ai không người biết, nói vậy Phùng tiệp dư cũng là nghĩ như vậy, cho nên không nghĩ đến đường lui, mới có thể để cho tiểu cung nữ cung của mình xuống tay với Đỗ tần.
Mặt khác, chủ mưu sau lưng lại thừa dịp mình đang chấn kinh, không cảnh giác, thần không biết quỷ không hay đánh tráo túi hương của nàng, mà trong túi hương lại đựng lượng lớn xạ hương. Như vậy, cho dù Đỗ tần có thể ở lúc hỗn loạn bảo vệ mình không bị người khác ngộ thương dẫn đến đẻ non, cũng vô cùng có khả năng sẽ bởi vì hít vào quá nhiều xạ hương trên người mình mà trượt thai. Mưu kế một khi thành công sẽ là một mũi tên trúng hai con nhạn, đầu tiên bỏ hoàng tự trong bụng Đỗ tần, thứ hai thuận tiện diệt trừ người uy hiếp đến sự sủng ái của “ nàng ta “.
Liên hoàn kế xảo diệu lại có lực sát thương như thế là âm mưu của ai? Lại hoặc là nói là vài người cùng liên thủ đối phó nàng cùng Đỗ tần? Ngắm hoa là Hiền phi cùng Quý chiêu nghi đề nghị, Hoàng hậu cho phép tổ chức , mà có thể đổi túi hương của nàng cũng chỉ có mấy phi tần đứng gần lúc đó, gồm bốn người Quý chiêu nghi, Mạnh Nguyệt, Vương tiệp dư cùng Nghiên tần, Nghiên tần tạm thời sẽ không đối phó nàng, có thể bài trừ ra ngoài. Như vậy còn lại sáu người kia liền đều có hiềm nghi. Nếu là lúc này trong âm mưu có bóng dáng mấy người các nàng, như vậy các nàng sắm vai gì? Chủ mưu hay là đồng lõa?
Trùng sinh lại, nàng không còn là Cố Vân Yên tâm tư đơn thuần, thiện lương rộng lượng ngày xưa nữa, nhưng nàng vẫn kiên trì điểm mấu chốt cuối cùng của mình, người không phạm ta, ta không phạm người. Ngươi nếu nhường ta một thước, ta liền kính ngươi một trượng. Nàng không thể kết luận ai là chủ mưu chân chính sau lưng, cũng không nguyện ngộ thương người vô tội, nhưng nàng có thể khẳng định tiểu cung nữ là Phùng tiệp dư sai sử không thể nghi ngờ, lại thêm lần trước Xuân Hoa hạ tuyệt dục tán ở trong trà của mình cũng là Phùng tiệp dư sai khiến. Cho nên lúc Thị Họa ngửi được trên người nàng có xạ hương, phát hiện túi hương của nàng không biết khi nào đã bị người khác đánh tráo, Cố Vân Yên chỉ cân nhắc một lát, liền quyết định để Thị Thư đem túi hương có chứa xạ hương đó, ở lúc không người phát hiện, đánh tráo với túi hương của Phùng tiệp dư, do đó càng khiến Phùng tiệp dư không thể chối bỏ tội danh mưu hại hoàng tự, như thế, cũng không tính oan uổng nàng.
Cố Vân Yên nghĩ đến từ lúc nàng vào cung tới nay, Phùng tiệp dư luôn mãi gây chuyện với nàng, không những đủ loại chèn ép cùng châm ngòi quan hệ của mình với người bên ngoài, còn lệnh cọc ngầm hạ tuyệt dục tán ở trong trà, thậm chí khi tiểu cung nữ mưu hại hoàng tự thất bại sau ý đồ giá họa cho mình, không tiếc thủ đoạn dồn mình vào chỗ chết. Tinh tế tính từng chuyện một, Cố Vân Yên làm sao có thể không hận? Như vậy sao sẽ nương tay khi mình có cơ hội đem nàng đánh vào vực sâu vạn kiếp bất phục? Cho nên, một khắc lúc Phùng tiệp dư bị Tiêu Dục hạ chỉ huỷ bỏ phong hào, biếm thành thứ nhân nhốt lãnh cung, Cố Vân Yên cảm thấy vô cùng vui sướng ấm áp dễ chịu.
Về phần người đổi túi hương của nàng, nàng tin tưởng lần này không thành công loại bỏ được mình, người nọ tuyệt sẽ không từ bỏ ý đồ, về sau khẳng định còn ra tay lần nữa. Chỉ cần người nọ động tay liền sẽ bị lộ diện, như thế, ngày sau mình lưu tâm cảnh giác chút, cũng sẽ không sợ không tra được kẻ đó. Đến lúc đó, thanh toán thù mới hận cũ một lần cũng không phải không thể.
Nghĩ thông suốt sau, nghi ngờ trong lòng Cố Vân Yên liền tan đi, nhất thời, buồn ngủ trào đi lên, thổi ánh nến đầu giường, bên trong lập tức tối lại, rất nhanh liền nặng nề ngủ.
Hai ngày sau Phùng Thái y vội tới thỉnh bình an mạch cho Cố Vân Yên, đáp mạch một lát hai mắt hơi hơi sáng ngời, thoáng chốc, trên mặt đều là ý mừng, tươi cười nói: “Vi thần chúc mừng Dục tần nương nương, nương nương ngài đây là có thai!”
“Thật sự? Phùng ngự y chẩn đoán chắc chắn?” Vẻ mặt Cố Vân Yên kinh hỉ, liên thanh hỏi.
Phùng ngự y liên tục gật đầu, cung kính nói: “Theo vi thần xem, nương nương có thai chưa tới hai tháng, bởi vì lúc trước mạch tượng không hiện, thêm nương nương bị nhiễm phong hàn, mạch tượng có chút hỗn loạn, nay mới chẩn đoán không ra hỉ mạch, nay mạch tượng nương nương lui tới lưu loát, như bàn đi châu, định là hỉ mạch không thể nghi ngờ.” Tiếp theo lại đem chuyện phụ nữ có thai cần chú ý tinh tế nói một lần, Cố Vân Yên một bên nghe một bên gật đầu, khuôn mặt còn thật sự cẩn thận, hoàn toàn là biểu hiện nên có của một phi tần vừa biết mình mang thai, chỉ có như thế, mới sẽ không làm cho người ta sinh nghi.
Chờ Phùng Thái y nói xong Cố Vân Yên liền vui sướng nói: “Tốt! Tốt! Đa tạ Phùng ngự y , ta sẽ phái người đi báo tin vui cho Hoàng thượng cùng Hoàng hậu nương nương, nhưng còn phiền Phùng ngự y đi theo một chuyến đến Thừa Càn cung.” Báo tin vui còn cần có ngự y chuẩn ra mạch đi cùng, làm chứng hỉ mạch là thật.
Phùng Thái y vui vẻ vâng dạ, Cố Vân Yên thật cao hứng phân phó Thị Họa cho Phùng ngự y đại hồng bao.
Một khắc sau, tin tức Cố Vân Yên mang thai liền truyền khắp toàn bộ hoàng cung. Phi tần hậu cung đều là khiếp sợ, nội tâm giống như mặt hồ đang tĩnh lặng bị ném xuống một tảng đá lớn, nổi lên tầng tầng ba đào, thật lâu không thể bình tĩnh.
Mặc kệ người khác nghĩ như thế nào, cao thấp Tĩnh Di hiên một mảnh vui mừng, trên mặt cung nhân lộ vẻ vui sướng.
Rất nhanh, Lưu Đức Phúc liền mang theo thánh chỉ sắc phong nàng thành Tiệp dư cùng với rất nhiều vật ban thưởng tốt nhất đến Tĩnh Di hiên, mặt Lưu Đức Phúc mang vui sướng tuyên đọc thánh chỉ: “Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: Dục tần Cố thị, kính cẩn hiền lương, rất được lòng trẫm, tấn chức thành Tiệp dư, phong hào vẫn là ‘Dục’. Lại ban thưởng phỉ thúy bước diêu hai chi, kim vòng tay tứ đối, hồng ngọc bảo thạch bát khối, hồ lưu kim trâm thành đôi, bạch ngọc chạm rỗng trâm cài tóc thành đôi, tứ thất gấm tơ lụa, hai thất gấm vóc nhiều màu, mười hai thất cung sa...... Khâm thử!”
Thánh chỉ niệm xong vẻ mặt Cố Vân Yên vui mừng, vội vàng mang theo cung nhân phía sau dập đầu tạ ơn.
Đám người Lưu Đức Phúc chân trước mới vừa đi, Thái hậu cùng Hoàng hậu ban thưởng liền đến, tiếp theo lễ vật phi tần các cung chúc mừng cũng liên tiếp đưa tới, trong lúc nhất thời, Tĩnh Di hiên đông như trẩy hội, náo nhiệt phi phàm.