3 năm sau.
Phượng Nghi cung, trong vườn hoa phía sau, từng tiếng gọi thanh thúy êm tai,“Diễm ca ca, đẩy cao một chút! Cao lên một chút...”
“Được rồi! Muội muội cần phải ngồi yên ~” Tứ hoàng tử cao giọng đáp, sau đó cùng một tiểu thái giám hợp lực đẩy bàn đu dây lên cao hơn chút.
“Cao thêm chút! Cao thêm chút! Ha ha......” Tiếp theo đó là tiếng cười như chuông bạc của Hàm Nguyệt công chúa từ trong gió truyền đến, uyển chuyển du dương.
Tứ hoàng tử trên trán đầy mồ hôi, lúc này hắn lại không thèm để ý tới, chỉ nhìn tươi cười trên mặt Hàm Nguyệt công chúa mà vui mừng không thôi, hai tay phụ đẩy bàn đu dây càng thêm lực.
Cố Vân Yên đứng cách đó không xa cười ôn nhu. Từ ngự thư phòng đến, Tiêu Dục cố ý phóng nhẹ bước chân, bất động thanh sắc đứng sau Cố Vân Yên, nhìn theo tầm mắt nàng.
Thế là thấy được dưới ánh tịch dương, Hàm Nguyệt công chúa một thân váy phỉ thúy, một mái tóc dài đến sau thắt lưng được thắt hờ lại, phía sau là một cái dây vải màu thiên thanh ở trong gió lay động sinh tư. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn phấn điêu ngọc mài khi lộ ra nụ cười thiên chân rực rỡ. Dưới án tà dương, một đôi mắt phượng linh động, trong vắt, sáng như sao, giống như tinh linh giữa rừng.
“Nữ nhi của chúng ta càng nhìn càng khiến người yêu mến!” Tiêu Dục từ phía sau ôm lấy thắt lưng Cố Vân Yên, cằm để trên vai của nàng, sung sướng cười nói.
Cố Vân Yên mỉm cười, cũng không quay đầu,“Hoàng thượng xử lý xong chính sự rồi à!” Ngữ khí dịu dàng mà tùy ý.
“Ừ! Yên nhi vẫn đứng ở chỗ này xem Diễm Nhi cùng Khuynh Thành chơi bàn đu dây sao?”
“Nô tì ở trong đại điện nhàn rỗi nhàm chán, liền đến trong vườn hoa sau tùy ý đi dạo.nhìn thấy hai huynh muội Diễm Nhi cùng Khuynh Thành chơi vui vẻ, kìm lòng không đặng dừng bước chân.” Cố Vân Yên ôn nhu nói.
“Phụ hoàng ~” Từ lúc Tiêu Dục vừa xuất hiện như thế, ánh mắt Hàm Nguyệt công chúa liền nhìn đến hắn, nhất thời vui mừng cất giọng.
Tiêu Dục nghe được bảo bối xinh đẹp nhà mình ngọt ngào gọi, lúc này liền thu hồi hai tay đang ôm Cố Vân Yên. Lại. Giây lát liền bế Hàm Nguyệt công chúa bế vừa chạy như gió tới.
“Xem ngươi chơi ra đầy mồ hôi, tính tình đúng là càng lớn việt dã.” Tiêu Dục ngoài miệng tuy là nói giọng trách cứ, nhưng miệng cũng là mười phần sủng nịch, hai mắt tràn đầy tình thương nồng đậm của cha.
Cố Vân Yên nắm khăn tay, động tác ôn nhu lau mồ hôi cho Hàm Nguyệt công chúa.
“Nhi thần gặp qua phụ hoàng, mẫu hậu!” Tứ hoàng tử theo sau tới, hướng Tiêu Dục cùng Cố Vân Yên ôm quyền vái chào.
Tiêu Dục gật đầu, Cố Vân Yên tiếp nhận từ cung nhân một cái khăn sạch sẽ khác, giúp Tứ hoàng tử lau mồ hồi.
Hàm Nguyệt công chúa cong môi, ở Tiêu Dục trong lòng làm nũng nói: “Không phải đâu! Khuynh Thành là thấy phụ hoàng mới có thể vui mừng chạy tới, cho nên mới chạy ra đầy mồ hôi đó.”
Tiêu Dục một bộ lắc đầu không làm sao được, ngay sau đó cười nói:“Khuynh Thành mồm miệng lanh lợi như vậy, có thể thấy được là giống mẫu hậu ngươi.”Cố Vân Yên mị nhãn đảo qua, hờn dỗi nói:“Hoàng thượng không phải cả ngày nói Khuynh Thành bất luận là tính tình hay bộ dạng đều giống ngài sao? Như thế nào lúc này đổi lại nói là giống nô tì. Hơn nữa mồm miệng lanh lợi có gì không tốt. Hay là Hoàng thượng không thích? Khuynh Thành đến đây mẫu hậu ôm, phụ hoàng ngươi không thích mẹ con chúng ta.” Nói xong, liền đưa tay giả bộ muốn ôm Hàm Nguyệt công chúa.
Tiêu Dục cuống quít tươi cười lấy lòng,“Đừng, đừng, là trẫm nói sai. Yên nhi chớ so đo, sao trẫm lại không thích mẹ con các ngươi đây! Các ngươi đều là đầu quả tim trên người trẫm a.” Nói xong tới gần bên tai Cố Vân Yên thấp giọng nói:“Yên nhi đừng giận, đêm nay trẫm sẽ hảo hảo 'thích' ngươi.”
Khó có thể tưởng tượng, đế vương trong ngày thường cao cao tại thượng, cực kỳ chú trọng uy nghi ở trước mặt Cố Vân Yên lại như là thay đổi thành người khác, dễ dàng nói lên lời ngon tiếng ngọt như vậy.
Cố Vân Yên hồng bên tai, thấp giọng mắng hắn một tiếng,“Không có mặt mũi, thật là da mặt dày a ~” Mắng xong còn không quên ở bên hông hắn nhéo một cái.
Trên mặt Tiêu Dục là vẻ mặt thập phần hưởng thụ, mà Hàm Nguyệt công chúa đối với cách ở chung của phụ hoàng cùng mẫu hậu nhà mình sớm đã miễn dịch, lúc này thấy động tác nhỏ của Tiêu Dục cùng Cố Vân Yên cũng không lạ gì. Nàng che miệng cười trộm, một bộ dáng ta cái gì cũng biết, nhưng ta cái gì cũng không nói. Đây là hiệp nghị nhỏ mà nàng cùng Tiêu Dục đạt thành.
Nói lên hiệp nghị bí mật này, liền muốn truy lại tới 1 năm trước. Khi đó Hàm Nguyệt công chúa vừa đầy hai tuổi cũng đã rất thông minh, quỷ linh tinh quái. Nàng chuồn êm vào phòng ngủ của Cố Vân Yên, hưng phấn muốn cùn mẫu hậu nhà mình chơi trốn tìm, cho nên liền đem thân thể nho nhỏ của mình giấu ở dưới giường của Cố Vân Yên.
Đợi thật là lâu cũng không thấy Cố Vân Yên tới tìm mình, bé không thích thú nữa, vừa định từ dưới giường chui ra, lại đột nhiên nghe được ở cửa vang lên tiếng bước chân.
Hàm Nguyệt công chúa vội vàng co đầu lại, rụt mình trở về, ngay cả hô hấp đều chậm lại không ít, sợ bị mẫu hậu phát hiện nàng trốn ở chỗ này.
Di? Phụ hoàng khi nào thì lại đây. Chẳng lẽ phụ hoàng cũng muốn cùng chơi trốn tìm sao? Phụ hoàng lâu rồi không cùng nàng chơi trò chơi. Nếu vậy thật sự là quá tốt!
Hàm Nguyệt công chúa đang đắm chìm ở trong ảo tưởng vui sướng của mình, không ngờ lại nghe được âm thanh mờ ám của Tiêu Dục:“Yên nhi thật đẹp! Bất quá cảnh sắc bên tỏng càng đẹp hơn ~”Tiếp theo đó là âm thanh kiểu diễm của Cố Vân Yên,“Hoàng thượng ~ này... Sắc trời còn sớm a......”
Cố Vân Yên nói còn chưa dứt, lại nghe được Tiêu Dục có chút vội vàng nói:“Hai năm, trẫm đã không gần thân thể của ngươi hai năm rồi. Ngươi tiểu yêu tinh này, trẫm một khắc cũng chờ không kịp......”
Sau đó là một trận thanh âm huyên náo. Chỉ chốc lát sau, trước Hàm Nguyệt công chúa liền ném một đống quần áo của Tiêu Dục cùng Cố Vân Yên.
Tiểu tử kia thật sự buồn bực, phụ hoàng cùng mẫu hậu đang chơi gì nha, sao còn chưa tìm mình. Cứ nằm đây đợi thật mệt a!
Mỗi ngày vào canh giờ này Hàm Nguyệt công chúa đều đã nghỉ trưa, cho nên hôm nay vừa đến canh giờ liền bắt đầu mệt rã rời, mí mắt càng ngày càng nặng, khi buồn ngủ tựa hồ còn nghe được tiếng ưm ưm như ca như khóc của Cố Vân Yên.
Chờ không được Tiêu Dục cùng Cố Vân Yên tìm ra mình, Hàm Nguyệt công chúa liền nằm bẹp trên mặt đất ngủ say. Mà ở trên giường, Tiêu Dục cùng Cố Vân Yên không hề hay biết bên trong phòng còn có người thứ ba.
Đợi đến khi kích tình lui bước, lúc Tiêu Dục xoay người nhặt lên quần áo của chính mình cùng Cố Vân Yên từ dưới đất, mới giật mình phát hiện Hàm Nguyệt công chúa không biết khi nào đã nằm bẹp trên mặt đất ngủ say sưa.
Tiêu Dục lúc ấy cũng bất chấp, lập tức ôm con bé đi lên giường. Nhìn bảo bối nhà mình nằm bẹp trên mặt đất ngủ say như vậy thật đau lòng. Cố Vân Yên vốn đã mệt đến không ra hơi, khi nhìn thấy Tiêu Dục thật cẩn thận ôm Hàm Nguyệt công chúa lên, cũng là một trân kinh ngạc và đau lòng.
Tiêu Dục lo lắng khuê nữ nhà mình nghe được cái gì không nên nghe, cho nên Hàm Nguyệt công chúa vừa tỉnh lại, Tiêu Dục liền cuống quít nói bóng nói gió để xem Hàm Nguyệt công chúa nghe được gì. Qua một vòng mới phát hiện chính mình lo lắng hiển nhiên là dư thừa. Con bé nghĩ đến hắn và Cố Vân Yên là đang cùng nó chơi trò chơi a.
Tiêu Dục thở phào, liền dỗ dành:“Khuynh Thành nói đúng, phụ hoàng cùng mẫu hậu chính là đang đùa chơi, nhưng là trò vui này, phụ hoàng và mẫu hậu chỉ chơi với mình Khuynh Thành. Ngay cả Thái tử ca ca cùng Diễm ca ca đều không có chơi đùa, cho nên, Khuynh Thành không cần nói cái trò chơi nay của phụ hoàng và mẫu hậu cho người khác. Đây là bí mật của ba người chúng ta. Khuynh Thành thấy được không?”
Tiểu nha đầu kia vừa nghe phụ hoàng và mẫu hậu chỉ chơi trò này cùng chính mình, thoáng chốc mừng rỡ không thôi, lập tức không chút do dự liên tục gật đầu “Được! Đây là bí mật của ta với phụ hoàng và mẫu hậu. Ai Khuynh Thành cũng không nói cho biết, ngay cả Thái tử ca ca cùng Diễm ca ca cũng không nói cho biết.”
Cứ như vậy, Tiêu Dục vừa dỗ vừa lừa thu phục được Hàm Nguyệt công chúa. Từ đó giữa hai cha con thêm không ít bí mật, mỗi lầm Hàm Nguyệt công chúa phát hiện bí mặt nhỏ của Cố Vân Yên cùng Tiêu Dục đều lại không tự chủ được che miệng cười trộm. Để ngừa chính mình không lỡ miệng, tiết lộ bí mật nhỏ của bọn họ, giống như lúc này vậy.
Tứ hoàng tử không rõ cho nên nhìn động tác nhỏ của Hàm Nguyệt công chúa, hơi nhíu khuôn mặt nhỏ nhắn nói:“Muội muội ngươi đang cười cái gì?”
Hàm Nguyệt công chúa nhấc cằm, ra vẻ thần bí,“Đây là bí mật, không thể nói cho ngươi.”
Tứ hoàng tử gãi gãi cái ót, buồn bực nói:“Ngươi còn có cái bí mất gì mf ca ca không biết?”
Tiêu Dục sợ Tứ hoàng tử tiếp tục truy vấn, Hàm Nguyệt công chúa không cẩn thận nói lời không nên nói, vội vàng nói sang chuyện khác,“ Gần đây gươi không phải theo hoàng huynh ngươi cùng học tập võ nghệ từ cữu cữu của các ngươi sao? Hôm nay sao không đi?”
Trời sinh tính Tứ hoàng tử không kềm chế được luôn luôn không thích vũ văn lộng mặc (múa bút thành văn), chỉ đối với võ nghệ có hưng trí vượt xa người thường. Còn không sao, vừa thấy Tiêu Dục mệnh cho Cố Trì làm sư phụ võ nghệ cho Thái tử, liền la hét cũng muốn bắt chước học. Còn nói đợi chính mình học được một thân võ nghệ rồi liền đi tung hoành giang hồ, hành hiệp trượng nghĩa.
Đối với việc này, Tiêu Dục mặc dù không đồng ý, nhưng cũng không ngăn cản hắn tập võ. Dù sao đệ tử Thiên gia biết chút võ nghệ, ở thời khắc mấu chốt dùng để phòng thân cũng tốt.
“Hồi phụ hoàng, hôm nay là ngày cậu hưu mộc (kiểu như ngày nghỉ định kì), không ở trong cung, cho nên hôm nay nhi thần cũng có thể lười biếng một hôm.”
“Ngươi nha! Luôn không đứng đắn như vậy.” Tiêu Dục vỗ vỗ bả vai Tứ hoàng tử, sau đó nhớ tới mục đích chính khi tới đây, cười nói:“ Trước đây trẫm đáp ứng cho ngươi về nhà thăm phụ mẫu, cùng gia đình ngươi một nhà đoàn tụ, nhưng vẫn trì hoãn đến nay. Trẫm nghĩ rồi, đợi mấy ngày nữa xử lý xong mấy chuyện trên đầu, liền sắp xếp cùng ngươi hồi phủ thăm người thân.”
Đây là chuyện ba bốn năm trước Tiêu Dục đáp ứng Cố Vân Yên. Lúc ấy bởi vì hoài thai Hàm Nguyệt công chúa không tiện ra ngoài, sau lại lại bởi vì Thái hậu đi về cõi tiên, nguyên bản lấy thân phận hai người Tiêu Dục cùng Cố Vân Yên, chỉ có thể luôn túc trực bên linh cữu. Nhưng Tiêu Dục mặc quần áo tang, dứt khoát kiên trì vì Thái hậu giữ vững hai năm quốc tang, mà Cố Vân Yên thân là đứng đầu hậu cung, tất yếu dẫn theo phi tần hậu cung cùng Tiêu Dục thủ quốc tang.
Chuyện hồi phủ thăm người nhà cứ như vậy trì hoãn đến nay. Hiện tại mọi chuyện đều khôi phục quỹ đạo bình thường, cho nên Tiêu Dục liền nghĩ sớm thực hiện lời hứa của mình.
Cố Vân Yên vui mừng không nói nên lời, lôi kéo tay Tiêu Dục vui vẻ nói:“Thật tốt quá, nô tì chờ đợi ngày này đã mấy năm, nay rốt cục có thể như nguyện. Đây chính là Hoàng thượng tự đáp ứng nô tì, nô tì liền kiểng chân chờ đợi.”
“Yên nhi yên tâm, không quá mười ngày sau, trẫm nhất định sẽ cho ngươi được như nguyện.” Tiêu Dục gật đầu, mỉm cười cam đoan.